Mùa đông cứ thế đến, tập kích những con người thành thị bận rộn.
Tan tầm, Giản Lộ về nhà một cái lập tức vọt đến cái điều khiển điềuhòa trước mặt, vừa định nhấn nút khởi động, lại nhớ đến người nào đó héra khuôn mặt nghiêm túc, cô không thể không chạy nhanh vào toilet. Mùađông tới khốc liệt hơn, virus đủ loại luẩn quẩn, bên ngoài là dòng người hoảng loạn. Nếu là ngày xưa, Giản Lộ sẽ không bao giờ để ý. Nhưng mà từ khi bắt đầu có dịch cúm, người nào đó nhà cô đã dùng thái độ rất thậntrọng để phòng bị. Đối với chính anh mà nói, bởi vì anh đãn chuẩn bị kỹcàng nên nếu cô có bị bệnh cũng chỉ bị nhẹ mà thôi. Điều này khiến GiảnLộ có cảm giác mỗi khi ra đường thì sẽ mang bệnh về nhà. Ban đầu Giản Lộ cũng có ý định trốn, nhưng có thông minh thế nào cũng không thoát đượcsự quản lý của anh.
Vì Lâm An Thâm phải gửi xe, nên về nhàchậm hơn Giản Lộ một chút. Mở cửa nhà ra, liền thấy cô đang bước ra từnhà vệ sinh, xoa xoa hai tay, anh liền mở máy sưởi. Giản Lộ rửa tay nước lạnh xong thì tay cũng đỏ hồng lên, làm người ta nhìn thấy cũng đaulòng. Lâm An Thâm đi đến trước mặt Giản Lộ, nắm chặt tay cô ở trong taymình: “Lấy túi chườm ở trong túi xách ra đi, trước khi đi về anh đã làmấm rồi, ôm nó một chút.”
Giản Lộ trừng mắt lớn Lâm An Thâm, mặt anh như ấm ức lắm vậy, nhangmà cô muốn hét lớn: “Lâm — an — thâm –! Em liều mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-lam-an-tham/3215921/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.