Lúc trước Bùi Trác vì muốn Lê Ngưng đồng ý thành thân với hắn, đã hết lời ngon ngọt dỗ dành, thậm chí còn dùng ngọc bội hoa mai làm mồi nhử, Lê Ngưng suy đi tính lại mới đồng ý gả cho hắn.
Không ngờ...
Bùi Trác vậy mà lại nói nàng muốn gả cho hắn là nằm mơ?
Hắn mới là người đang nằm mơ!
Còn nữa, hắn vậy mà lại nhận khăn tay do nữ nhân khác tặng?
Chẳng lẽ hắn không biết nhận khăn tay của nữ nhân có ý nghĩa gì sao?
Có nghĩa là chấp nhận tình ý của nữ nhân đó.
Lê Ngưng rất tức giận.
Tức giận vì lúc Bùi Trác khuyên nàng gả cho hắn thì tình cảm chân thành tha thiết, quay đầu lại nói với người khác rằng nàng là kẻ si tình ảo tưởng.
Cũng tức giận vì Bùi Trác nhận khăn tay của nữ nhân khác, vậy mà lại muốn thành thân với nàng.
Có thể cưới được kẻ thù không đội trời chung, hắn có phải rất đắc ý không?
Thế nhưng, Lê Ngưng rõ ràng có thể cảm nhận được tình ý của Bùi Trác khi đối diện với nàng, không giống như đang giả vờ.
Có lẽ, ban đầu Bùi Trác muốn thành thân với nàng thật sự là vì tiện lợi, nhưng sau đó trong cuộc sống hôn nhân dần dần bị tài trí của nàng khuất phục, nảy sinh chút tình cảm với nàng.
Nghĩ vậy, mọi chuyện đều có thể giải thích được.
Lê Ngưng lạnh lùng cười một tiếng.
Nhìn sắc mặt tiểu Quận chúa từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ, rồi từ phẫn nộ lại trở nên bình tĩnh, tay Thẩm Thanh Ý đổ đầy mồ hôi lạnh, hối hận vì mình đã lỡ lời.
Trước đây tiểu Quận chúa biết được bao nhiêu chuyện hắn không rõ, nhưng hiện tại chắc là đã biết gần hết rồi.
Thẩm Thanh Ý vội vàng chữa cháy: "Bất kể trước kia hắn thế nào, hiện tại hắn thật sự chỉ yêu thích mình Quận chúa thôi."
Bùi Trác có yêu thích nàng hay không, có chỉ yêu thích mỗi nàng hay không, đều không thể ngăn cản Lê Ngưng muốn tính sổ với hắn.
Tuy trong lòng lửa giận ngùn ngụt, nhưng Lê Ngưng cũng không thể thất thố trước mặt người ngoài, vẫn giữ nguyên nụ cười đoan trang trên mặt.
"Đa tạ Thẩm đại nhân đã nói cho ta biết."
Nếu không bây giờ nàng vẫn còn bị chìm trong bóng tối, nàng đồng ý gả cho Bùi Trác, trong lòng Bùi Trác không biết đã đắc ý đến mức nào.
Thẩm Thanh Ý cứng họng, hắn vốn là muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hai vợ chồng, không ngờ lại phản tác dụng.
Hắn vẫn không từ bỏ ý định, muốn tiếp tục cứu vãn, muốn cho tiểu Quận chúa biết trong lòng Bùi Trác nhất định coi nàng còn quan trọng hơn cả nữ nhân tặng khăn tay kia.
Thẩm Thanh Ý nói: "Lá bùa hộ mệnh Quận chúa tặng cho Bùi Trác, hiện tại hắn xem như trân bảo, đã thay thế cho chiếc khăn tay mà trước kia hắn luôn mang theo khi ra trận rồi."
Lê Ngưng hiểu rõ gật đầu: "Thì ra chiếc khăn tay mà hắn luôn mang theo khi ra trận là do nữ nhân khác tặng."
Hèn gì hôm đó hắn lại căng thẳng như vậy, sợ nàng nhìn thấy...
Ngoài tức giận, trong lòng Lê Ngưng còn có một cảm giác khó chịu đến nghẹt thở.
Rốt cuộc là nữ nhân nào tặng khăn tay mà có thể khiến hắn coi trọng như vậy, đến nỗi ba năm ở biên quan, mỗi lần ra trận đều mang theo bên mình...
Nhận ra mình lại lỡ lời, Thẩm Thanh Ý vội vàng tự tát mình một cái.
Nếu Bùi Trác biết được là hắn đã tiết lộ hết sự thật, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Quận chúa có thể coi như hôm nay chưa từng gặp ta được không?" Thẩm Thanh Ý lau mồ hôi lạnh trên trán, hối hận không thôi.
"Thẩm đại nhân yên tâm, chuyện này ta sẽ không nói ra ngoài." Lê Ngưng cũng yêu cầu Thẩm Thanh Ý, "Những chuyện Thẩm đại nhân nói với ta hôm nay, sau này có thể đừng nhắc lại với người khác nữa được không?"
Nếu chuyện này truyền ra ngoài cho người khác biết, sẽ dẫn đến những lời đàm tiếu, cũng chỉ khiến người ta chê cười thôi.
Thẩm Thanh Ý vội vàng đáp ứng.
Hắn nào còn dám nói nữa chứ!
*
Hôm nay Bùi Trác cùng các tướng sĩ xuất chinh ăn mừng chiến thắng trở về, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới quay lại.
Khi hắn về, thấy Lê Ngưng không giống như mọi khi lười biếng tựa vào ghế mềm đọc thoại bản, mà là một mình ngồi bên cửa sổ, ngẩn người nhìn cành hoa mai bằng ngọc.
Nghe thấy tiếng mở cửa, nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cũng không nói "Về rồi", cũng không hỏi hắn mua bánh ngọt gì.
Ánh mắt nàng rất phức tạp, thậm chí trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn, trên mặt còn hiện lên vẻ tức giận.
Bùi Trác biết hôm nay nàng muốn đi mua lễ vật cho Triệu Oanh, mà hắn có việc không thể đi cùng nàng, có lẽ vì vậy mà nàng đang giận dỗi.
"Xin lỗi." Hắn dịu giọng nói, "Chỉ là lần này không thể từ chối, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Lê Ngưng chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Im lặng một lúc, Bùi Trác lại nói: "Ta về rồi. Lần này mua bánh mật."
Lê Ngưng hờ hững "Ừ" một tiếng, cuối cùng cũng dời mắt, đứng dậy đi ra ngoài.
Trên mặt Bùi Trác nở nụ cười, cầm bánh ngọt đi về phía nàng, vừa đi vừa mở giấy dầu.
"Ta đã bảo chủ quán thêm... đường..."
Nụ cười trên môi cứng đờ, bàn tay cầm bánh ngọt dừng lại giữa không trung, Bùi Trác nhìn Lê Ngưng không chút do dự bước qua mình, mở cửa đi ra ngoài.
Không nói với hắn một câu nào.
Nàng chỉ khi nào tức giận đến cực điểm mới lạnh lùng như vậy.
Bùi Trác nghĩ nàng vẫn còn đang giận mình, vội vàng đuổi theo.
Lê Ngưng bị hắn nắm lấy cổ tay, không thể không dừng lại.
Nàng hỏi: "Có chuyện gì?"
Bùi Trác quan sát sắc mặt nàng, nhỏ giọng hỏi: "Quận chúa đang giận ta sao?"
Lê Ngưng thầm hừ lạnh trong lòng, chính hắn làm chuyện tốt gì mà không nhớ sao?
"Giận?" Lê Ngưng giả vờ kinh ngạc, "Sao ta lại giận chứ."
Bùi Trác im lặng.
Nàng rõ ràng là đang giận rồi...
"Vậy sao Quận chúa không để ý đến ta?"
Lê Ngưng quay mặt đi, tìm cớ: "Người chàng toàn mùi rượu."
Bùi Trác nhíu mày.
Hôm nay hắn quả thật có uống chút rượu, nhưng trước khi đến tìm nàng đã thay quần áo, xác định mùi rượu đã nhạt đến mức gần như không ngửi thấy mới đến.
"Vậy ta đi tắm trước." Bùi Trác vẫn nắm lấy cổ tay nàng, lại nói, "Nếu ta có chỗ nào làm không tốt khiến Quận chúa giận, Quận chúa nhất định phải nói ra, đừng giữ trong lòng."
Lê Ngưng quay đầu lại nhìn Bùi Trác.
Nói ra? Nói thế nào đây?
Nói nàng rất tức giận vì trước kia hắn từng yêu thích một nữ nhân sao?
Nhưng đó là chuyện trước khi hai người thành thân, sau khi thành thân Bùi Trác đối xử với nàng thật sự rất tốt, chưa từng biểu lộ ra ý nghĩ xấu nào trước mặt nàng.
Nếu truy cứu lỗi lầm của hắn chỉ vì trước kia hắn có người yêu thích, thì có vẻ quá vô lý.
Lê Ngưng không làm được, nàng không muốn gào thét chất vấn Bùi Trác có từng yêu thích nữ nhân khác hay không, tại sao khi cầu hôn nàng lại tỏ ra chân thành như vậy.
Hiện tại hắn không có lỗi, nếu như sau này...
Lê Ngưng lắc đầu, bình tĩnh nói: "Ta không giận."
Bùi Trác cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, rõ ràng là vẫn còn không vui, nhưng nàng không muốn nói, hắn cũng không biết nguyên nhân.
Lúc dùng bữa tối, Lê Ngưng cũng không nói một lời.
Trên bàn có món nàng không thích ăn, trước kia nàng sẽ đẩy đĩa sang phía Bùi Trác, tối nay lại khác thường, không thèm đếm xỉa đến đĩa thức ăn đó.
Mãi đến khi tắm rửa xong nằm trên giường, Bùi Trác cúi người hôn nàng, Lê Ngưng che mặt hắn lại, xoay người quay lưng về phía hắn.
Bùi Trác im lặng nhìn gáy nàng, một lát sau hỏi: "Quận chúa vì chuyện gì mà không vui?"
Lê Ngưng lấp liếm: "Hôm nay ta không khỏe."
Bùi Trác lại im lặng một lúc, nằm xuống bên cạnh nàng.
Buổi sáng trước khi ra ngoài còn hào hứng nói với hắn muốn mua chỉ thêu cho Triệu Oanh, buổi tối trở về lại như vậy.
Chắc hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó...
Đêm tối yên tĩnh, trên giường hiếm khi nào yên lặng như vậy, càng yên lặng, càng khiến tâm trạng thêm bực bội.
Lê Ngưng vẫn luôn quay lưng về phía Bùi Trác, dù trong lòng suy nghĩ miên man, nhưng một lúc lâu sau vẫn cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Lê Ngưng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện trên mặt mình nhớt nhớt đang bị người ta hôn.
Mỗi lần Bùi Trác làm như vậy, hắn đều biết Lê Ngưng đang thức, nhưng nàng chưa bao giờ lên tiếng ngăn cản hắn, coi như là ngầm đồng ý với hành động của hắn.
Nàng giả vờ như không biết, hắn cũng không nói toạc ra.
Nhưng lần này không biết vì sao, Lê Ngưng không giả vờ ngủ nữa, trực tiếp mở mắt nhìn hắn.
Vì nàng không giả vờ nữa, Bùi Trác cũng không cần phải giấu giếm nữa.
"Lê Ngưng."
Bùi Trác thấy nàng tỉnh, sắc mặt kiềm chế, nhỏ giọng nói: "Giúp ta..."
Lê Ngưng nhớ tới lời Thẩm Thanh Ý nói.
Bùi Trác vậy mà lại nói với người ngoài rằng nàng muốn gả cho hắn là đang nằm mơ?
Nhưng lúc đó quan hệ đối địch như nước với lửa của hai người còn tệ hơn bây giờ, hắn nói như vậy cũng là chuyện bình thường.
Có lẽ là cuộc sống vợ chồng hòa thuận sau khi thành thân đã khiến Lê Ngưng suýt nữa quên mất trước kia bọn họ đối đầu nhau như thế nào.
Lúc đó hắn có phải cho rằng, nàng đường đường là Quận chúa, hắn cũng không vừa mắt? Nếu không phải thánh thượng ban hôn, hắn có phải sẽ đi cưới cô nương mà hắn yêu thích kia không?
Từ trước đến nay, người khác đều ra sức lấy lòng Lê Ngưng, nào có chuyện nàng bị người ta cho rằng không xứng.
Bùi Trác nắm tay nàng, hoàn toàn không biết Lê Ngưng đang nghĩ gì.
Hắn lại gọi một tiếng: "Lê Ngưng..."
Cảm xúc kìm nén cả ngày bỗng bùng nổ, khiến người ta chỉ muốn làm điều gì đó ngay lập tức.
Lê Ngưng nhìn chằm chằm Bùi Trác.
Được thôi, mơ tưởng hão huyền đúng không?
Lê Ngưng nhấc chân, co gối lên vai Bùi Trác, sau đó dùng sức, đạp hắn ra xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]