“Quận chúa không cần phải căng thẳng, chỉ cần nàng nghe lời một chút, ta sẽ không làm gì nàng đâu.” Tạ Tử Phi mỉm cười, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại trở nên hung ác, “Tuy nhiên, cũng phải xem tên Bùi Trác kia lựa chọn thế nào, có bằng lòng vứt bỏ mạng sống vì nàng hay không.”
Nghe thấy cái tên không nên xuất hiện ở đây nhất, Lê Ngưng sững người.
Tạ Tử Phi muốn dùng nàng để uy h.i.ế.p Bùi Trác…
Một đáp án nào đó chợt lóe lên trong đầu, bàn tay buông thõng bên hông của Lê Ngưng nắm chặt hơn vì bất an.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tạ Tử Phi bình tĩnh nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Nhị vương tử Tây Khương, Doãn Phi.”
Doãn Phi là con trai thứ hai của Tây Khương vương, mẫu thân hắn là người Đại Tề. Vì tướng sĩ Tây Khương phần lớn đều có tướng mạo thô kệch, hào sảng, mà Doãn Phi lại có vẻ ngoài tuấn tú, nho nhã, nên không có uy tín lắm trong quân.
Hắn lại thích chiến tranh, có dã tâm mở rộng bờ cõi, vì vậy trong quân đội hắn luôn đeo mặt nạ, chẳng bao lâu sau đã thuận lợi thu phục các binh sĩ Tây Khương, khiến họ răm rắp nghe theo mệnh lệnh của hắn. Ngoại trừ cận vệ, không ai biết dung mạo thật của hắn.
Bùi Trác đã từng giao chiến với hắn mấy lần, nhưng dù là tác chiến trên lưng ngựa, Doãn Phi cũng đeo mặt nạ quỷ mặt xanh nanh trắng, mặc khôi giáp, vóc người cường tráng hơn Tạ Tử Phi lúc đến Đại Tề rất nhiều. Bùi Trác lúc mới gặp Tạ Tử Phi đã không nhận ra hắn, mà Tạ Tử Phi thì đã sớm biết Bùi Trác chính là vị thiếu tướng quân từng nhiều lần đánh bại hắn.
Tây Khương… Lại là Tây Khương…
Lê Ngưng bừng tỉnh.
Như vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được, tại sao Tạ Tử Phi lại tiếp cận Hòa Thục.
Vì Hòa Thục là người hoàng thất Đại Tề, Tạ Tử Phi có thể moi tin tức về Đại Tề từ nàng ta, lại có thể lợi dụng thân phận của Hòa Thục để tạo điều kiện cho mình.
Còn về phần nàng…
Bùi Trác là người được chọn đi chinh phạt Tây Khương lần này, mà Lê Ngưng lại là thê tử của hắn, nên Tạ Tử Phi mới muốn dùng nàng để khống chế Bùi Trác, khiến Bùi Trác không thể ra trận.
Tạ Tử Phi nhìn sắc mặt Lê Ngưng từ bừng tỉnh đến kinh ngạc, biết nàng đã hiểu rõ tình hình hiện tại, biết được mục đích của hắn.
“Quận chúa là người thông minh, bây giờ đã biết kế hoạch của ta, vậy thì hãy ngoan ngoãn phối hợp, đừng tự tìm phiền phức cho mình.”
“Ngươi sai rồi.” Lê Ngưng nắm chặt vạt áo, cố gắng để giọng nói không run rẩy, ép buộc bản thân bình tĩnh.
“Cho dù ngươi muốn dùng ta để uy h.i.ế.p Bùi Trác, hắn cũng sẽ không mắc mưu đâu.” Lê Ngưng thở dài một tiếng đầy vẻ bất lực, “Ta và hắn tuy là phu thê, nhưng từ nhỏ đã là kẻ thù không đội trời chung, cho dù thành thân rồi cũng vậy, chẳng qua chỉ là sống chung một mái nhà thôi, không có bao nhiêu tình cảm.”
Lê Ngưng nhìn Tạ Tử Phi nói: “Nếu ngươi không tin thì có thể đi hỏi người khác, tùy tiện tìm một người ở hoàng thành hỏi, ai cũng biết quận chúa Vĩnh Lạc và thiếu tướng quân Bùi Trác bất hòa. Hắn tuyệt đối sẽ không vì ta mà đặt mình vào hiểm cảnh, ngươi đừng phí công nữa.”
Tạ Tử Phi im lặng nhìn Lê Ngưng, không tỏ ý kiến gì về lời nói của nàng, “Vậy sao, vậy chúng ta cứ chờ xem.”
Nói xong, Tạ Tử Phi gọi một tiếng “Linh Vũ”, người đánh xe ngựa lúc nãy đẩy cửa phòng riêng bước vào.
“Dẫn đi.”
Tạ Tử Phi không thèm nhìn Lê Ngưng nữa, cúi đầu uống trà.
Linh Vũ muốn nắm lấy cánh tay Lê Ngưng, nhưng bị nàng né tránh.
Lê Ngưng ngẩng cằm, kiêu ngạo bảo hắn đi trước dẫn đường.
“Bản quận chúa sẽ tự đi.”
Linh Vũ liếc nhìn Tạ Tử Phi, thấy hắn không có phản ứng gì mới quay người bước ra ngoài.
Lê Ngưng bị bịt mắt đưa lên xe ngựa, không biết đi bao lâu xe mới dừng lại, gỡ miếng vải đen ra mới phát hiện mình đã đến một nơi xa lạ.
Linh Vũ đưa Lê Ngưng đến một căn nhà tranh, vừa nhìn thấy Lê Ngưng, Đông Tuyết lập tức xông lên che chở nàng sau lưng, hung hăng trừng mắt nhìn Linh Vũ.
Linh Vũ khinh bỉ hừ một tiếng, cảnh cáo: “Tối nay rời khỏi hoàng thành, tốt nhất đừng có giở trò gì, nếu không ta sẽ c.h.ặ.t t.a.y chân các ngươi.”
Linh Vũ khóa cửa, nghe tiếng bước chân hắn xa dần, Đông Tuyết lập tức kiểm tra xem Lê Ngưng có bị thương không, lo lắng hỏi: “Quận chúa, bọn họ không làm gì người chứ?”
Lê Ngưng lắc đầu: “Không có.”
“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!” Thị nữ của Hòa Thục quỳ xuống dập đầu trước Lê Ngưng, khóc lóc nói, “Bọn họ lấy tính mạng của công chúa ra uy hiếp, nô tỳ không thể không nghe theo!”
Lê Ngưng đang rối bời, cũng không biết bao giờ mới có người đến cứu, chỉ nói một cách yếu ớt: “Chuyện này không trách ngươi, mau đứng dậy đi.”
Nếu nàng là mục tiêu của Tạ Tử Phi, thì dù không phải là thị nữ của Hòa Thục, cũng sẽ có người khác gài bẫy nàng.
Thị nữ vẫn còn đang khóc, tiếng ồn ào làm Hòa Thục tỉnh giấc.
Chợt nhận ra mình đang ở trong căn nhà tranh bẩn thỉu, nàng ta sững người.
Tỉnh táo lại, Hòa Thục nhớ ra lúc nãy mình đang uống trà với Tạ Tử Phi, bàn chuyện đến Tây Bắc gặp cha mẹ hắn, sau đó… Chuyện sau đó Hòa Thục hoàn toàn không nhớ gì.
Nhìn thấy Lê Ngưng, Hòa Thục nhíu mày: “Sao tỷ lại ở đây?”
“Nhờ phúc của muội đấy.” Lê Ngưng liếc nhìn nàng ta, lạnh lùng nói.
“Tạ lang đâu?” Hòa Thục đứng dậy, phủi cỏ khô trên người, đi đến bên cửa sổ nhỏ duy nhất có thể nhìn thấy ánh sáng.
Thấy bộ dạng này của Hòa Thục, xem ra nàng ta cũng bị gạt bấy lâu nay.
“Hắn không phải Tạ Tử Phi, hắn tên là Doãn Phi.”
Lê Ngưng kể rõ thân phận của Tạ Tử Phi cho Hòa Thục nghe, sau đó giải thích tình cảnh hiện tại của họ là tù nhân.
Hòa Thục trợn tròn mắt không dám tin, cho rằng Lê Ngưng đang lừa nàng ta.
“Không thể nào, Tạ lang sẽ không đối xử với ta như vậy.”
Nàng ta không chịu tin, Lê Ngưng cũng đang rối bời, nhắm mắt dựa vào Đông Tuyết, không nói gì nữa.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy Lê Ngưng nói thật, Hòa Thục chỉ không muốn tin rằng bấy lâu nay Tạ Tử Phi yêu thương, chiều chuộng nàng ta đều là giả.
Đều là vì thân phận công chúa của nàng ta, có lợi ích nên Tạ Tử Phi mới làm như vậy.
Hòa Thục hét lớn về phía cửa sổ nhỏ: “Mau thả ra, ta là công chúa Hòa Thục, mau thả ta ra, nếu không ta sẽ bảo phụ hoàng tru di cửu tộc các ngươi!”
“Tạ lang đâu? Tạ Tử Phi đâu, mau bảo hắn đến gặp ta!”
Giọng Hòa Thục không nhỏ, lại tiếp tục gào thét một hồi lâu, Linh Vũ đột nhiên xuất hiện trước cửa sổ nhỏ, mũi d.a.o găm sắc nhọn kề vào cổ nàng ta.
Hòa Thục lập tức như bị người ta bóp chặt cổ, phát ra tiếng kêu đau đớn ngắn ngủi, sau đó im bặt, không dám cử động nữa.
“Im lặng một chút, nếu không ta sẽ khiến ngươi không bao giờ nói được nữa.”
Hòa Thục từ nhỏ đã được bảo vệ quá kỹ, đồ vật sắc nhọn đều không được đến gần nàng ta, chưa từng có ai dám dùng d.a.o găm uy h.i.ế.p tính mạng nàng ta như vậy.
Trong nháy mắt, sự hoảng sợ, kinh hãi, đau lòng dâng trào, nước mắt Hòa Thục tuôn rơi, gật đầu lia lịa.
Dao găm rời khỏi cổ nàng ta, Hòa Thục lập tức ngã quỵ xuống đất, hai tay ôm cổ thở hổn hển, nước mắt giàn giụa, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
Linh Vũ lại biến mất không một tiếng động như lúc đến.
Lê Ngưng nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Hòa Thục, không đành lòng nói: “Bọn họ còn cần đến chúng ta, sẽ không g.i.ế.c chúng ta ngay đâu.”
Lời này của Lê Ngưng cũng chẳng an ủi được Hòa Thục, Hòa Thục thật sự ý thức được tình cảnh hiện tại của mình, khóc nức nở.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao…”
“Trước khi đến đây, ta đã cho người vào cung báo tin, không lâu nữa sẽ có người đến cứu chúng ta.”
Nghe Lê Ngưng nói vậy, tiếng khóc của Hòa Thục rốt cuộc cũng nhỏ dần.
Tuy nhiên Lê Ngưng cũng không biết bao lâu là bao lâu, càng không biết bọn họ có thể được tìm thấy hay không.
Gian nhà chứa củi chỉ có một cửa sổ nhỏ hẹp, sau khi mặt trời lặn, bọn họ ở trong nhà chứa củi chỉ có thể nhìn thấy lẫn nhau một cái bóng mơ hồ, còn lại đều không thấy rõ.
Cửa truyền đến một trận tiếng động, dây xích sắt bị rút ra, cửa từ bên ngoài mở ra.
Tạ Tử Phi cùng Linh Vũ đứng ở cửa, Linh Vũ nói: "Đều ra ngoài."
Hòa Thục vừa nhìn thấy Tạ Tử Phi liền lập tức đi lên, vừa mới chạm đến ánh mắt lạnh lùng đến xa lạ của Tạ Tử Phi, lại nhớ tới sự lạnh lẽo của lưỡi đao trên cổ, Hòa Thục sợ hãi rụt tay về, lời chất vấn cũng không nói ra miệng, cuối cùng cũng tin lời Lê Ngưng, Tạ Tử Phi đều là vì lợi dụng nàng mới tiếp cận nàng.
Đông Tuyết đỡ Lê Ngưng đứng dậy, hai người chậm rãi đi về phía cửa, Tạ Tử Phi tay cầm ánh nến, chiếu sáng rõ ràng khuôn mặt của hai người.
Lúc nhìn thấy Đông Tuyết, sắc mặt Tạ Tử Phi hơi biến đổi, lại nhìn về phía Lê Ngưng.
Lê Ngưng cũng là lúc này mới ý thức được, Tạ Tử Phi ngày đó ở rừng mơ không nhìn rõ nàng, nhưng Đông Tuyết đi tìm hắn không có bất kỳ che giấu nào, cho nên lúc này hắn có thể dựa vào Đông Tuyết để nhận định Lê Ngưng chính là nữ tử hắn gặp ở rừng mơ ngày đó.
Lê Ngưng cụp mắt xuống, cũng không tính toán dùng chuyện này để làm quen với hắn, im lặng vượt qua hắn đi ra ngoài.
Vì che giấu tai mắt người khác, Tạ Tử Phi đi cùng đội buôn muốn ra khỏi cửa thành, đồng thời cảnh cáo Lê Ngưng cùng Hòa Thục không được có ý định đi cầu cứu người khác.
"Nếu như sự tình bại lộ, Hòa Thục công chúa cùng Vĩnh Lạc quận chúa liền đành phải chôn cùng chúng ta."
Tay chân Lê Ngưng bị trói, miệng cũng bị vải bố trói chặt, chỉ có thể phát ra mấy tiếng mơ hồ không rõ.
Nhưng đội buôn này là vận chuyển gà vịt, mấy tiếng này so với tiếng gà vịt kêu chíp chíp ồn ào thật sự không tính là gì.
Đợi đến cửa thành, Lê Ngưng có thể nghe thấy đội buôn đang nói chuyện với tướng lĩnh canh giữ thành, nhưng giọng nói của nàng lại không truyền ra ngoài được.
Tướng lĩnh được lệnh, trong thành có quý nhân mất tích, đêm nay không cho phép bất kỳ ai ra khỏi cửa thành.
Chủ đội buôn đang dây dưa với tướng lĩnh, cuối cùng lấy ra một khối lệnh bài, tướng lĩnh xem xong liền lộ ra một nụ cười.
"Sớm nói ngươi có khối lệnh bài này chẳng phải được rồi sao. Đây là vị hoàng tử nào ban cho?"
Chủ đội buôn chỉ cười cười: "Quý nhân ban tặng."
Đã có lệnh bài hoàng thất, tướng lĩnh không tiện ngăn cản nữa, thả người ra ngoài.
Chờ đến khi hoàn toàn không nhìn thấy cửa thành, chủ đội buôn trả lệnh bài cho Tạ Tử Phi, cảm kích nói: "Đa tạ công tử, nếu không thì chuyến hàng này của ta đã chậm trễ rồi."
Tạ Tử Phi ôn hòa nói: "Là ta nên cảm tạ chủ đội buôn, giúp ta vận chuyển chuyến hàng này ra ngoài."
Chủ đội buôn cười mà không nói, cũng không hỏi là hàng hóa gì, dù sao muốn phát tài thì làm sao có thể không mạo hiểm. Hắn che giấu cho Tạ Tử Phi, mà Tạ Tử Phi giúp hắn ra khỏi cửa thành, đôi bên cùng có lợi.
"Yên tâm, yên tâm." Chủ đội buôn cười đem xe chở hàng của Tạ Tử Phi kia tháo dỡ trả lại cho hắn, bản thân cùng đội ngũ rời xa.
Tạ Tử Phi đem vải bố che giấu gỡ xuống, lại cởi trói tay chân cho các nàng, để các nàng lên một chiếc xe ngựa khác.
Xe ngựa nhanh chóng chạy, càng ngày càng xa cửa thành.
Hòa Thục ngẩn người nhìn nóc xe ngựa, nhớ lại cảnh tượng mình đưa khối lệnh bài kia cho Tạ Tử Phi.
Lúc đó biết được hắn muốn trở về Tây Bắc, vì thuận tiện cho hắn ra vào cửa thành, Hòa Thục đi tìm Nhị hoàng tử xin một khối lệnh bài đưa cho hắn.
Không ngờ cử chỉ ngày đó của nàng là đang tự đào hố chôn mình.
Lê Ngưng sờ sờ bụng, cảm thấy có chút đói bụng.
Nàng vén rèm lên nhìn ra ngoài, lại phát hiện bên ngoài xe có mấy chiếc xe ngựa đi theo, duy trì khoảng cách không xa không gần, kiểu dáng kích thước đều giống với chiếc bọn họ đang ngồi.
Xem ra là vì tránh tai mắt người khác, không để người ta phát hiện dấu vết của chiếc xe bọn họ đang ngồi.
"Bọn họ muốn đưa chúng ta đi đâu..." Hòa Thục buồn bực nói, "Không phải tỷ nói có người tới cứu chúng ta sao, người đâu?"
Nàng chỉ muốn nhanh chóng hồi cung, không bao giờ qua lại thân mật với nam nhân nào nữa.
Lê Ngưng không tốt đẹp gì nói: "Nếu không phải muội đưa cho hắn khối lệnh bài kia, chúng ta sao có thể bị đưa ra ngoài."
Bùi Trác phát hiện bọn họ không ở Thúy Minh cư, nhất định sẽ lục soát toàn thành, ai biết Tạ Tử Phi còn có bản lĩnh đưa các nàng ra ngoài.
Khối lệnh bài kia của hắn, Lê Ngưng không cần đoán cũng biết là Hòa Thục đưa cho.
Hòa Thục vốn đang hối hận chuyện này, bị Lê Ngưng vạch trần trực tiếp thẹn quá hóa giận, lập tức bất mãn mà châm chọc vài câu.
Lê Ngưng đói bụng sắp không còn sức lực, nhưng sự giận chó đánh mèo của Hòa Thục làm nàng không vui, nàng mới không làm bao cát chịu đựng, lập tức phản kích lại.
Tiếng cãi nhau của hai người càng ngày càng lớn, rèm xe bị vén lên, ánh mắt cảnh cáo của Linh Vũ lướt qua các nàng, trong xe lập tức yên tĩnh.
Sau đó hắn lại ném vào một bọc vải, nói ngắn gọn: "Bánh khô."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]