Lê Ngưng từ nhỏ đã rất thích ngủ nướng, mỗi sáng khi nha hoàn nhẹ nhàng gọi nàng dậy, nàng sẽ vùi đầu vào trong chăn ú ớ hai tiếng, rồi tiếp tục ngủ.
Các nha hoàn không biết làm thế nào, đành phải đi tìm Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa vừa bất lực vừa cưng chiều, mỗi lần như vậy đều phải nói một câu: "Con sâu lười, khi nào mới chịu dậy?"
Về sau, Lê Ngưng biết nói, hiểu được ý nghĩa của "con sâu lười", mỗi khi Trưởng công chúa gọi nàng như vậy, nàng liền bĩu môi, rủ mắt xuống, ra vẻ sắp khóc.
Trưởng công chúa gọi quen rồi, nhưng Lê Ngưng đã là một cô nương lớn, gọi như vậy quả thực không ổn, nên Trưởng công chúa bèn lấy chữ "Lười" lặp lại, đặt làm tiểu danh của Lê Ngưng.
Cho đến khi Lê Ngưng bắt đầu đi học, biết được tiểu danh lặp lại của những cô nương khác đều dễ nghe và có ý nghĩa, chỉ có nàng, đâu phải tiểu danh, rõ ràng là biệt hiệu.
Lê Ngưng không cho phép Trưởng công chúa gọi nàng như vậy nữa, sợ người khác biết được, không chỉ khiến nàng bị chê cười, mà còn làm tổn hại đến uy phong của quận chúa Vĩnh Lạc.
Dưới sự năn nỉ ỉ ôi không ngừng của Lê Ngưng, Trưởng công chúa sau đó cũng ít khi nhắc đến nữa. Chưa đầy một năm đã đổi cách gọi, chỉ khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Lê Ngưng mới nhớ ra, rồi lại đem ra trêu chọc một phen.
Vì vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/3736536/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.