Nếu Bùi Trác không chịu nói, hoặc là nói dối, Lê Ngưng có thể tìm Đông Tuyết để xác minh.
Bởi vì đồ đạc trong rương sáng nay Đông Tuyết đều đã xem qua.
Bùi Trác nhìn Lê Ngưng một lát, rồi mới lần lượt giới thiệu những vật phẩm trong rương: "Bên trong có mấy chiếc hộp nhỏ, trước kia dùng để đựng đá thạch anh tím. Còn có một số tờ giấy, đều là những lời chúc mừng mà đồng nghiệp trước đây viết cho ta. Còn có... còn có một chiếc khăn tay."
Lê Ngưng kinh ngạc: "Chỉ có vậy thôi sao?"
"Chỉ có vậy thôi."
Lê Ngưng lẩm bẩm kỳ quái: "Có gì mà phải làm ầm ĩ lên, cần gì phải lo lắng ta nhìn thấy chứ."
Bùi Trác cười, giải thích: "Chiếc khăn tay đó ta luôn mang theo bên mình khi ở Tây Bắc, ngay cả khi ra chiến trường cũng không ngoại lệ, trên đó dính một chút m.á.u chưa giặt sạch, quận chúa nhìn thấy e là sẽ bị dọa."
Hóa ra là vậy, Lê Ngưng bừng tỉnh.
Nghe hắn nhẹ nhàng lướt qua sự nguy hiểm trên chiến trường như vậy, Lê Ngưng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi thay hắn.
Nàng nhỏ giọng phản bác: "Ta nào có nhát gan như vậy."
Chiếc khăn tay luôn mang theo bên người chắc hẳn là rất quan trọng, Lê Ngưng nhắc nhở: "Đã là vật quan trọng của chàng, sau này phải cất kỹ, nếu có những vật khác không cho phép ta động vào, sau này cũng phải báo trước cho ta biết."
"Đồ của ta, quận chúa không có gì là không được động vào."
Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/3736529/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.