Mỗi khi Lê Ngưng mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, nàng lại bị động tĩnh của Bùi Trác đánh thức.
Cuối cùng cũng kết thúc lúc nào không hay, Bùi Trác ôm nàng vào phòng tắm lau người, sau đó thay ga giường và chăn mới.
Lúc được bế trở lại giường, Lê Ngưng cảm thấy hai chân mình vẫn còn run rẩy.
Mí mắt nàng nặng trĩu không thể mở nổi, cả người mệt mỏi rã rời, mặc cho Bùi Trác ôm chặt, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ say.
Nàng ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau, lúc tỉnh dậy thì chỗ nằm bên cạnh đã trống không.
Nàng gọi Đông Tuyết, mới nhận ra giọng mình khàn đặc, cổ họng cũng rất khô.
Đông Tuyết bước vào, Lê Ngưng chỉ chỉ chiếc ấm đồng trên bàn, nàng ta lập tức hiểu ý, rót một cốc nước đưa tới.
Lê Ngưng uống xong nước liền muốn nằm xuống ngủ tiếp, Đông Tuyết ôn tồn nói: “Quận chúa, dậy dùng chút gì đi ạ, cô gia trước khi rời đi đã dặn, người tỉnh dậy phải ăn chút gì đó.”
Nhắc đến Bùi Trác, Lê Ngưng liền thấy khó hiểu.
Sao hắn lại có nhiều sức lực đến vậy, sau khi xong chuyện còn có tinh thần dậy sớm vào cung.
Bụng cũng đúng là đã đói, Lê Ngưng uể oải gật đầu, để Đông Tuyết đỡ mình dậy rửa mặt chải đầu.
Cơn mưa đêm qua không biết đã tạnh từ lúc nào, hôm nay trời quang mây tạnh, những ngày tiếp theo thời tiết sẽ ấm dần lên.
Buổi trưa, Lê Ngưng tựa vào chiếc giường êm, tay cầm quạt tròn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/3736527/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.