Phụ thân của Lê Ngưng - Lê Phong Ngọc là một nam tử nho nhã, khôi ngô tuấn tú. Mười bảy tuổi đã thi đậu tiến sĩ, là người trẻ tuổi nhất làm quan trong triều thời bấy giờ.
Lê Phong Ngọc cầm kỳ thi họa, không gì không tinh thông, đối nhân xử thế khéo léo, đối với mọi sự đều có kiến giải riêng. Mỗi khi có người đến thỉnh giáo, ông đều khiêm tốn cùng họ thảo luận, giúp họ giải đáp thắc mắc.
Dung mạo của ông cũng rất tuấn tú, mỗi lần ra ngoài đều có các cô nương ném hoa quả cho ông, chất đầy cả xe.
Có lẽ là trời ghen tị với người tài, thân thể Lê Phong Ngọc không được cường tráng, chỉ cần nhiễm phong hàn là dễ bị bệnh, cuối cùng cũng vì bệnh mà qua đời, khi đó mới hai mươi bảy tuổi.
Lúc Lê Phong Ngọc còn sống có rất nhiều bằng hữu. Sau khi ông qua đời, ban đầu cũng có không ít người vẫn còn nhớ đến, mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy tiếc nuối. Giờ đã qua mười mấy năm, mỗi năm vẫn còn nhớ đến ông cũng chỉ còn vợ con của ông.
Sáng sớm ngày giỗ Lê Phong Ngọc, Lê Ngưng đã trở về phủ Trưởng công chúa từ sớm, mặc một thân áo trắng, trên búi tóc không cài trâm cài nào, cũng không trang điểm.
“Nương… chúng ta nên xuất phát rồi.”
Trưởng công chúa đã ngồi trong từ đường cả đêm, sắc mặt tiều tụy, được Lê Ngưng dìu đứng dậy từ trên bồ đoàn.
Bà lại nhìn bài vị của Lê Phong Ngọc, nhắm mắt lại, nói: “Đi thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/3735029/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.