Rõ ràng chỉ là một cái chạm nhẹ, chạm rồi rời, nhưng cảm giác mềm mại ấy vẫn còn lưu lại trên môi.
Lê Ngưng kinh ngạc trợn to mắt, cả người c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Đầu óc nàng không thể hoạt động, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy.
Nàng nhìn thấy rõ ràng Bùi Trác l.i.ế.m môi, như đang hồi tưởng.
Như có thứ gì đó nổ tung bên tai, Lê Ngưng đột nhiên nhảy lùi lại, kéo dài khoảng cách với hắn, mặt nàng nóng bừng, tay che môi, lắp bắp chất vấn Bùi Trác.
"Chàng, chàng sao có thể, sao có thể... Ta..."
Bùi Trác vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm trang giải thích: "Vết thuốc còn dính trên môi quận chúa, vừa rồi ta đang lau sạch cho nàng."
Hắn nói năng đường hoàng, ra vẻ đạo mạo.
Lau miệng cho nàng?
Vậy sao có thể dùng lưỡi để lau!
Tìm thấy một sơ hở trong lời nói của hắn, Lê Ngưng đắc lý, hùng hổ tiếp tục chất vấn: "Vậy chàng không thể dùng tay lau sao?"
Nàng nhất tâm muốn tìm sơ hở trong lời nói của hắn, hoàn toàn quên mất một khả năng khác, đó là nàng cũng có thể tự lau miệng, không cần làm phiền Bùi Trác.
Nghe xong, Bùi Trác thần sắc vi diệu, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: "Đã biết, lần sau sẽ dùng tay lau cho quận chúa."
Luôn cảm thấy lời này của hắn có gì đó kỳ quái, nhưng Lê Ngưng mặt nóng đầu óc choáng váng, nhất thời không tìm ra có gì sai.
Bùi Trác nhìn chằm chằm vào mu bàn tay nàng, như thể đang nhìn xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/3735012/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.