Lê Ngưng bị Bùi Trác nói cho chột dạ.
Nàng quả thực không nghĩ đến chuyện phải trả thù lao cho Bùi Trác…
“Ta, bản quận chúa sao có thể là loại người vô sỉ như vậy.”
Lê Ngưng lùi về sau một bước, khoanh tay ngẩng đầu, làm ra vẻ thờ ơ.
“Vậy thì tốt.” Bùi Trác thở phào nhẹ nhõm, trông như trút được gánh nặng, “Ta còn tưởng quận chúa muốn chiếm cả chút lợi lộc nhỏ này của ta nữa chứ.”
“…”
Lê Ngưng không khỏi tự vấn bản thân, ngay từ đầu nàng đã không định trả thù lao cho Bùi Trác, chẳng lẽ nàng thật sự muốn chiếm tiện nghi của hắn sao?
Để tránh bị Bùi Trác nhìn thấu tâm tư, Lê Ngưng bảo Đông Tuyết lấy bạc tới, dựa theo bổng lộc hàng tháng của thị vệ trong phủ, quy ra một ngày, rồi đưa cho Bùi Trác gấp đôi.
Nhưng Bùi Trác lại không nhận.
Lê Ngưng nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Sao không nhận? Đây là thù lao cho huynh.”
“Ta không cần tiền.” Bùi Trác lắc đầu, vẻ mặt chính trực, không vì tiền tài mà khuất phục.
Lê Ngưng im lặng một lát, nàng rốt cuộc cũng hiểu ra, Bùi Trác đã sớm giăng bẫy cho nàng, căn bản không phải muốn thù lao gì cả, chỉ là muốn đòi nàng một thứ gì đó thôi.
Lê Ngưng tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng đành bảo Đông Tuyết cất bạc đi, thỏa hiệp hỏi hắn: “Vậy rốt cuộc huynh muốn gì.”
Bùi Trác đợi chính là câu này, vẻ mặt nghiêm túc lập tức được thay thế bằng vẻ mặt tươi cười: “Chỉ là muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/3734989/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.