[Nói như vậy, ngay từ đầu Bùi Trác đã đi tìm nàng?]
Lê Ngưng rốt cuộc cũng nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu.
Rừng mai sau núi Vân Phúc tự, vị công tử vẽ mai kia.
Nhưng hôm đó nàng đội mũ lụa, y phục cũng không phải bộ này, hắn hẳn là không nhận ra.
Nghĩ vậy, Lê Ngưng hơi yên tâm.
Nhị hoàng tử trải rộng giấy vẽ trước mặt Lê Ngưng, hùng hồn nói với Tạ Tử Phi đối diện: “Chốc nữa nhất định sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục.”
Sau đó hắn lại nhỏ giọng nói với Lê Ngưng: “A Ngưng muội muội, muội chỉ cần vẽ một bức tranh cảnh mai, đợi nhị ca thắng hắn, lấy được bảo vật kia sẽ đưa cho muội.”
Lê Ngưng im lặng một lát, xắn tay áo lên, cầm bút chấm mực, không nói lời nào bắt đầu vẽ.
Lê Ngưng đã vẽ vô số tranh mai, sớm đã luyện thành thạo, chỉ cần dựa vào trí nhớ là có thể vẽ ra.
Tạ Tử Phi không rời mắt nhìn Lê Ngưng vẽ tranh, nhìn nàng từng nét bút phác họa, đường bút linh hoạt tự nhiên.
Không cần nhìn kết quả cũng biết, lời nhị hoàng tử nói không sai.
Dù không biết cô nương trước mắt và người hắn gặp ở rừng mai hôm đó ai hơn ai, nhưng tài nghệ của Lê Ngưng quả thực không tồi, ít nhất là hắn không sánh bằng.
Lê Ngưng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nên chỉ vẽ vài cành mai, không mất nhiều thời gian đã hoàn thành.
Đặt bút xuống nhìn người đối diện, Tạ Tử Phi mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/3734986/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.