Thẩm Dứu phủ nhận nói: "Không phải sư công." "Hả?" Khổng Quân gãi đầu, người kết hôn với sư phụ không phải sư công thì là gì? "Vậy nên vẫn gọi là sư nương à?" Lâm Cảnh Hành không vui nhíu mày một cái. "Nương cái đầu ngươi." Thẩm Dứu đoạt lấy đống bao lớn bao nhỏ về, xoay người đi vào nhà: "Hắn với ta không có quan hệ gì hết, bị thương nên ở tạm nhà ta, khi nào thương khỏi sẽ đi." Lâm Cảnh Hành bạnh hàm nhìn Khổng Quân đầy cảnh cáo, lững thững đi theo sau Thẩm Dứu, không phải nói chứ có nạng tiện quá trời: "Nhưng ta chưa nói ta phải đi." Thẩm Dứu liếc hắn: "Không đi thì ngươi muốn ở lại cả đời à?" Khổng Quân khiếp sợ nhìn một màn này, một tiểu ca nhi lại cho một tên đàn ông ở nhờ?.... Không hổ là sư phụ mình! Người làm nghệ thuật đúng là khác biệt! Đại sư phong phạm! Không câu nệ tiểu tiết! Thẩm đại sư đi vào phòng bếp, phát hiện sủi cảo lúc sáng làm đã ăn hết, phòng bếp cũng không có lưu lại vết tích kỳ lạ gì, nồi niêu bát đũa đều được rửa xếp gọn gàng, mười phần kinh ngạc, mới qua một ngày mà đã tiến bộ lớn vậy? ....Còn tưởng nay mình về trễ thì hắn sắp chết đói đến nơi rồi chứ. Thẩm Dứu tặng cho một ngón tay cái: "Rất lợi hại, còn biết hâm sủi cảo." Tuy rằng hắn một ngón cũng không đụng đều là Tiểu Lục làm nhưng Lâm Cảnh Hành vẫn ngạo nghễ nhận lời khen, vụng trộm cong khóe miệng. Giây tiếp theo Thẩm Dứu đá đá ghế nhỏ cạnh cửa bếp: "Vậy giúp ta nhóm lửa đi." Lâm Cảnh Hành: "......" Đuôi lòi cũng nhanh. Cũng may lúc này Khổng Quân đã vượt qua cú sốc, bay như một cơn gió vào phòng bếp, suýt nữa đâm bay Lâm Cảnh Hành: "Để ta! Nào có chuyện đệ tử để sư phụ nấu cơm! Để đệ tử làm!" Thẩm Dứu: "....Không cần." Chủ yếu là sợ ngươi làm ta nuốt không trôi. Thẩm Dứu hôm nay định làm nồi xương sườn cho cơm tối, trong đó bước quan trọng nhất là nước sốt. Ở hiện đại mấy loại sốt, nước chấm đều bán sẵn, tự làm ở nhà thì có thể cho tương đậu vào với nước lẩu, giờ ở cổ đại Thẩm Dứu đành tự lực cánh sinh. Hương diệp, vỏ quế, bát giác, sả thảo, thì là, chao, tương bột,... Hai mấy loại hương liệu đảo đều trong chảo dầu, hương thơm của hương liệu bay khắp sân. Cổ đại không có ớt nên Thẩm Dứu cho ít thù du thay thế, cẩn thận cho vào để hương liệu có thể làm bớt cay đắng của thù du, nếm đi thử lại cũng ra vị gần giống. Khổng Quân nhóm lửa ở một bên hắt xì: "Quá thơm, là món thần tiên gì vậy? Sư phụ ngài cái gì cũng biết." Anh hiện tại không nghi ngờ Thẩm Dứu là con gánh hát nữa mà là người nối nghiệp tửu lâu, ngoài ý muốn mà lưu lạc nơi đây! Thẩm Dứu được khen có chút lâng lâng, không khỏi đắc ý nói: "Sư phụ ngươi còn nhiều trò lắm." Mấy trăm năm khoa học kỹ thuật cùng văn hóa phát triển, lấy tùy ý một thành quả cũng nở rực rỡ ở cổ đại. Lâm Cảnh Hành đứng ở cửa phòng bếp, yên lặng nhìn hai sư đồ nói chuyện tới quên trời đất, trong lòng nổi lên chút không thoải mái. .....Hình như hắn với Thẩm Dứu không có gì đặc biệt. Người này còn có quan hệ với y là sư đồ, mà hắn chỉ là một người ở ké. Lâm Cảnh Hành có điểm ghen ghét, hắn không phục! Thẩm Dứu cho chút rượu trắng cùng rượu nếp than vào trong nồi, lại đợi mười phút liền có thể bắc nồi. Thẩm Dứu muốn đi rửa rau thì thấy Lâm Cảnh Hành kéo cái ghế nhỏ của y ra: "Để ta." Hắn nói xong sợ Thẩm Dứu từ chối liền cầm mớ rau trong chậu ấn ấn, vụng về rửa. Quần áo Lâm Cảnh Hành không giống quần áo của bọn họ mà là cái loại quần áo có ống tay dài cho quý tộc. Lúc hắn rửa thì hơn nửa ống tay áo bị ngâm trong chậu. Hắn cau mày nhìn một chút, bộ dáng muộn phiền, cuối cùng quyết định mặc kệ, hết sức chuyên chú rửa rau. Hắn chưa bao giờ rửa rau, cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận, mỗi một lá rau đều được rửa cực kỳ tinh tế, lại có chút vụng về đáng yêu. Thẩm Dứu đứng bên cạnh nhìn chốc lát, yên lặng vắt khô tay áo cho hắn rồi xắn lên khuỷu tay. Ở cổ đại hay có dây buộc áo dùng cho mấy trường hợp này nhưng người cổ đại nửa mùa như Thẩm Dứu không biết, đem ống tay áo cuộn cuộn xoắn vào nhau. Ngón tay kia ở trên bắp tay Lâm Cảnh Hành vỗ vỗ giống như một con mèo nhỏ cào. Thẩm Dứu cổ vũ hắn: "Cố lên." Nhưng kết cục sau khi rửa xong thì nửa thân hắn đều ướt như chuột. Thẩm Dứu đành phải đem quần áo của y cho hắn thay, áo tay ngắn thành một đoạn, cổ chân cũng lộ ra. Thẩm Dứu nhìn bộ dáng bé nhỏ của mình so với hắn mà phát cọc. Trước kia y cao giống Lâm Cảnh Hành, đều cao một mét tám ba! Lâm Cảnh Hành không biết lý do vì sao tự nhiên y bực tức, nhưng gương mặt y phình phình nhìn rất đáng yêu. Hắn tưởng quần áo của ca nhi lại bị một tên đàn ông mặc nên y mới cáu, vội vàng nói: "Để ta bồi thường cho ngươi, ngươi muốn đồ thế nào? Để ta mua." Hắn bắt đầu nghĩ hay là để lần sau Tiểu Lục tới thì bảo cậu cầm ít quần áo đang thịnh hành ở kinh thành đến. Thẩm Dứu phẩy phẩy tay: "Không cần." Xem ra y cần luyện tập thêm cho thân hình. Thân thể này mới 17-18 tuổi, còn có thể cao hơn. Nhìn Thẩm Dứu tiêu sái đi đến bếp cũng không quay đầu, Lâm Cảnh Hành sờ sờ quần áo, đem câu "Ta muốn tiêu tiền cho ngươi mà" nuốt về bụng. Khi nước sốt quyện lại, Thẩm Dứu đem một phần cho vào một cái bình rồi đậy kín lại, đem một ít còn lại đảo với sườn. Chờ xáo xong lại làm thêm một nồi canh nữa là có thể ăn cơm. Khổng Quân nhìn hướng phòng phía đông, chọc ghẹo hỏi: "Thật sự không phải sư nương sao?" Thẩm Dứu đen mặt: "Không biết lớn nhỏ." Khổng Quân: "......." Ba người ngồi quanh bàn trong nhà chính, giờ có thêm Khổng Quân lắm mồm nên bữa cơm cũng náo nhiệt hẳn. Lâm Cảnh Hành từ nhỏ đến lớn hưởng sự giáo dục của con ông thế gia, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, trên bàn cơm chỉ có Thẩm Dứu với Khổng Quân 'ríu rít' nói chuyện. Thẩm Dứu không quá am hiểu thuyết thư, cũng may trí nhớ y không tồi, nhớ lại những lời huấn luyện viên đã từng dạy y, y chỉ cần truyền lại những gì đã từng học lại cho Khổng Quân là được. Nhưng đầu tiên là nói rõ vài chuyện: "Ta dạy ngươi cách thuyết thư, cho ngươi kịch bản, một năm này ngươi nộp học phí cho ta, có thể chứ? Lúc cần tiền có thể nói với ta." Khổng Quân khiếp sợ nhìn Thẩm Dứu. "Không được sao?" Thẩm Dứu chần chờ nói: "Không thì mỗi tháng ta đưa sinh hoạt phí cho ngươi.... Nhưng học phí vẫn phải nộp." Y thật ra không phải loại hám tiền, mà là muốn dựa vào học phí để điểm tích phân tăng nhanh. "Không không không." Khổng Quân liên tục xua tay "Sư phụ, không biết người từng nghe câu này chưa?" Trong nội bộ của ngành này có một câu "ba năm học đồ hai năm hiệu lực", ý là ba năm học nghệ, hai năm sau xuất sư tiền kiếm được cũng đưa cho sư phụ. Tính gộp vào là 5 năm. Vậy mà hiện tại sư phụ chỉ thu một năm học phí, còn cảm thấy bản thân quá đáng, còn muốn thương lượng với anh? Rốt cuộc người có hiểu câu sư phụ như cha không nữa? Thẩm Dứu: ".... Ha ha, ngươi nguyện ý đưa ta 5 năm cũng được." Khổng Quân cười: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, đồ nhi ngài còn thu nhận một đám đồ tôn, còn cần người chu cấp tiền sinh hoạt phí nữa mà." Nghe đối thoại của họ Lâm Cảnh Hành mới biết, hóa ra Thẩm Dứu thu nhận đồ đệ thuyết thư chứ không phải đồ đệ tới học nấu ăn. Thẩm Dứu còn biết thuyết thư! Ngươi đến cuối cùng còn có bao nhiêu kinh hỉ mà ta không biết.jpg Nhưng mà một ca nhi làm cái nghề này, thật sự ổn không? Lâm Cảnh Hành muốn nói lại thôi, càng nhìn lại càng thấy tên đồ đệ Khổng Quân không vừa mắt. Thẩm Dứu đã nghe Khổng Quân nói qua chuyện anh nhận rất nhiều cô nhi làm đồ đệ. Nghĩ nghĩ liền nói: "Ngày khác hẹn gặp mặt một lần đi, để xem có hạt giống nào tốt, ta cùng nhau dạy. Qua vài ngày nữa, ta khai trương tửu lâu, học tốt thì lên đài ở đó luyện tập." Lâm Cảnh Hành cùng Khổng Quân đồng thời chấn kinh: "Ngươi/Người muốn mở tửu lâu?" Khổng Quân liếc mắt nhìn Lâm Cảnh Hành một cái, thầm nghĩ, không phải sư nương thật này, ở cùng nhau mà không biết cái gì hết. "Đúng thế." Thẩm Dứu cầm đôi đũa chỉ nồi xương đặt giữa bàn: "Bán món này thì sao?" Khổng Quân do do dự dự nói: "Ăn rất ngon, có lẽ sẽ rất được hoan nghênh...." Nhưng từ xưa tới nay anh chưa từng thấy một tiểu ca nhi một thân một mình lộ mặt buôn bán đâu! Nếu sư phụ bị bắt nạt thì sao! Thẩm Dứu không quản được mấy chuyện đó, chỉ cần có thể kiếm được tích phân, khó khăn mấy y cũng sẽ làm! * Khổng Quân rửa xong chén bát, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ rồi mới rời đi, Thẩm Dứu ngồi bậc thang nhìn theo anh, lúc này cảm thấy cảm xúc làm "cha" chân thật. Thật là... quá sung sướng! Y đang không muốn rửa chén! Về sau có người để sai khiến rồi! Lâm Cảnh Hành ở sau lưng y đi đến, thiếu kiên nhẫn nói: "Ngươi nghĩ gì mà muốn khai trương tửu lâu?" Thẩm Dứu nghĩ thầm ta muốn kiếm tích phân đó! Ngoài miệng lại nói cho có lệ: "Vì tiền." "Ngươi không thiếu tiền." Một ngàn lượng đối với một ca nhi nông thôn có thể tiêu đến mấy đời. Huống hồ y còn có trang sức không rõ nguồn gốc. "Có ai sẽ chê tiền nhiều sao?" Thẩm Dứu duỗi chân: "Lại nói, tài nghệ của ta cao siêu như thế, cất đi không phải sẽ rất phí sao? Ta phải cho mọi người đều biết!" Hắn đang định nói ngươi ở cùng ta, ta có thể cho ngươi tiền, đảm bảo ngươi không cần lo cơm áo gạo mặc, cũng không cần chịu khi dễ hay khinh miệt. Nhưng hắn lại đột nhiên minh bạch, người bị "cô phụ rồi bị vứt bỏ" không phải Thẩm Dứu mà là tên đệ đệ ngốc Lâm Cảnh Mân. Không phải là ngươi không nguyện ý đem Thẩm Dứu đi mà là Thẩm Dứu có hay không sẽ vì ngươi mà dừng lại. Đều nói thiếu nữ nhà ai mà không có mùa xuân, trong kinh thành những tiểu thư, ca nhi độ xuân thì nhìn thấy đệ đệ hắn sẽ đỏ mặt thẹn thùng. Thẩm Dứu lại giống như người sẽ không bị tình ái vướng chân, một tiểu ca nhi còn kiên cường hơn cả đám hán tử ngoài kia. Đệ đệ hắn bị người ta bỏ lại còn nhớ mãi không quên, cố ý đưa tạ lễ chậm để người ta còn nhớ tới mình. Càng bi ai hơn là Lâm Cảnh Hành phát hiện hắn giống đệ đệ hắn, cùng động tâm cùng một ca nhi! Lâm Cảnh Hành sờ sờ ngân phiếu trong ngực, mím môi. Thẩm Dứu đứng lên, vỗ vỗ vai Lâm Cảnh Hành sau đó đi về hướng phòng của bản thân: "Ngủ đi, nghĩ nhiều làm gì." Y không biết nội tâm của Lâm Cảnh Hành đang nghĩ gì. Nếu y biết chắc chắn sẽ nói: Tặng tiền bạc không kiếm được tích phân đâu thân ái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]