Thẩm Dứu phủ nhận nói: "Không phải sư công."
"Hả?" Khổng Quân gãi đầu, người kết hôn với sư phụ không phải sư công thì là gì?
"Vậy nên vẫn gọi là sư nương à?"
Lâm Cảnh Hành không vui nhíu mày một cái.
"Nương cái đầu ngươi." Thẩm Dứu đoạt lấy đống bao lớn bao nhỏ về, xoay người đi vào nhà: "Hắn với ta không có quan hệ gì hết, bị thương nên ở tạm nhà ta, khi nào thương khỏi sẽ đi."
Lâm Cảnh Hành bạnh hàm nhìn Khổng Quân đầy cảnh cáo, lững thững đi theo sau Thẩm Dứu, không phải nói chứ có nạng tiện quá trời: "Nhưng ta chưa nói ta phải đi."
Thẩm Dứu liếc hắn: "Không đi thì ngươi muốn ở lại cả đời à?"
Khổng Quân khiếp sợ nhìn một màn này, một tiểu ca nhi lại cho một tên đàn ông ở nhờ?.... Không hổ là sư phụ mình! Người làm nghệ thuật đúng là khác biệt!
Đại sư phong phạm! Không câu nệ tiểu tiết!
Thẩm đại sư đi vào phòng bếp, phát hiện sủi cảo lúc sáng làm đã ăn hết, phòng bếp cũng không có lưu lại vết tích kỳ lạ gì, nồi niêu bát đũa đều được rửa xếp gọn gàng, mười phần kinh ngạc, mới qua một ngày mà đã tiến bộ lớn vậy?
....Còn tưởng nay mình về trễ thì hắn sắp chết đói đến nơi rồi chứ. Thẩm Dứu tặng cho một ngón tay cái: "Rất lợi hại, còn biết hâm sủi cảo."
Tuy rằng hắn một ngón cũng không đụng đều là Tiểu Lục làm nhưng Lâm Cảnh Hành vẫn ngạo nghễ nhận lời khen, vụng trộm cong khóe miệng.
Giây tiếp theo Thẩm Dứu đá đá ghế nhỏ cạnh cửa bếp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-huynh-truong-cua-tra-cong/268250/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.