Đêm khuya có một đóa bạch liên hoa e thẹn nở rộ.
Thẩm Dứu nghĩ một hồi cảm thấy thôn trưởng nói cũng đúng, cô nam quả ca nhi ở chung một nhà rất bất tiện.
Y đang ở trong phòng say giấc thì bỗng nghe thấy ngoài sân có một tiếng vang.
Đi ra ngoài thì thấy, Lâm Cảnh Hành quần áo không chỉnh tề ngã bên bờ giếng, khăn cùng chậu rơi đầy đất.
"Ngươi làm gì vậy?" Thẩm Dứu tùy tiện khoác áo lên người chạy ra đỡ người. Chân đã què còn muốn làm gì? Không ngại bị thương thêm à?
Lâm Cảnh Hành xin lỗi: "Làm phiền đến giấc ngủ của ngươi rồi. Ta chỉ muốn rửa mặt một chút..."
Lâm Cảnh Hành cũng không ngờ, bên cạnh không có người hầu hạ năng lực tự chăm sóc bản thân của hắn lại kém thế. Trước kia ở trong phủ nào là sai vặt, nha hoàn vây quanh hắn, ra ngoài thì có Tiểu Ngũ hầu hạ. Hiện tại thì thảm rồi, muốn lau mặt một chút thôi cũng khó khăn.
Nhưng giây phút này nhìn Thẩm Dứu gắt gao đỡ hắn, hắn lại cảm thấy cũng không hối hận lắm vì đã đuổi Tiểu Ngũ đi.
Lúc này Thẩm Dứu mới phát hiện, vạt áo trước của Lâm Cảnh Hành bị mở ra, dưới ánh trăng có thể thấy tám múi cơ bụng chỉnh tề bên trong. Ánh mắt y lập tức dính vào, ngón tay ngo ngoe rục rịch, muốn sờ một cái ghê.
Không ngờ, người này khuôn mặt phụ huynh còn thân hình thì phụ huynh.... Nghĩ như vậy, Thẩm Dứu dời ánh mắt đi, trước khi dời còn quét lên cơ ngực như ẩn như hiện.
Không đúng, từ từ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-huynh-truong-cua-tra-cong/268247/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.