Thần Hiên buông nàng ra, ánh mắt chăm chú nhìn sau lưng nàng, thanh âm có chút khàn khàn: "Ngươi nói ngươi không sợ những lời đồn kia, vì sao còn mang bên người thứ kia?" 
Vật này, hắn không thể quen thuộc hơn được. Khi còn ở nhà, có không ít hạ nhân sợ hắn, len lén mang thứ kia bên người, bị mẫu thân hắn phát hiện đều mang bán người ra ngoài. 
Cười tự giễu một cái, hắn từng nghĩ ông trời rốt cuộc cũng có mắt, biết 7 năm qua hắn khổ sở cùng khốn đốn đến mức nào nên mới an bài một người như nàng tới bên cạnh hắn, để cho hắn chậm rãi thoát khỏi cái vỏ bọc cô độc của mình. 
Nguyên lai là hắn hi vọng quá xa vời rồi… 
A Vi mê mang không hiểu ý hắn muốn nói gì, thẳng đến khi bóng lưng kia đã khuất sau cánh cửa nàng mới giật mình, xoay người nhìn lại. Trên cầu trúc có một cái bùa hộ mệnh vừa rơi xuống, mấy dòng bùa chú khử tà tránh tai vô cùng chói mắt. Cái này là Tiểu Cẩn cho nàng, nàng cũng không để ý lắm mà thuận tay nhét vào túi lúc đổi xiêm y mà thôi. 
Nàng làm sao mà biết được vật nhỏ này lại khiến hắn hiểu lầm. 
Gió nổi lên, bùa hộ mệnh kia lập tức bay đi, rơi xuống suối, từ từ trôi đi… 
A Vi đứng bên thành cầu, ngẩn ngơ suy nghĩ… 
Thần Hiên ngồi trước án thư, siết chặt năm đấm… 
Qua hồi lâu, A Vi vào nhà, nàng bước từng bước về phía án thư. Nàng đã nghĩ kĩ rồi, bất kể hắn làm ra thái độ gì nàng nhất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-goa-nam-nhan/730258/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.