Chuyện này quá quái dị Trầm Thanh Lê có chút bối rối, tiểu hoàng đế sao lại cười với nàng như thế, mà khi đó hắn không mặc long bào màu vàng, bộ dáng cũng nhỏ tuổi hơn hiện tại, có lẽ là khi hắn còn là Thập nhị hoàng tử, nhưng sao nàng lại gặp hắn vào lúc đó. Mà cho dù có gặp, hắn cũng không thể cười với nàng như thế, hắn rõ ràng rất chán ghét nàng, thậm chí còn giúp Ân Ly Cận đổi mặt của nàng với A Kha để trả thù nàng. Oán hận như thế, tiểu hoàng đế không thể nào tươi cười thực lòng với nàng như vậy đượ Nhìn Trầm Thanh Lê đột nhiên thay đổi thần sắc, Lục Hoài Khởi cầm tay nàng, quan tâm hỏi “A Lê, ngươi nghĩ gì mà sắc mặt kém vậy?” Tiểu hòa thượng cũng lo âu hỏi “tiểu thí chủ, đồ ăn này không hợp khẩu vị ngài sao? Có muốn đến khách đường trong chùa chúng ta nghỉ ngơi một lát không?” Trầm Thanh Lê vội lắc đầu “ta không sao, chỉ hơi mệt chút thôi” “Nếu vậy, chúng ta hồi phủ thôi” Lục Hoài Khởi biết nàng không muốn nhiều lời nên không hỏi thêm Phương trượng thấy Trầm Thanh Lê không ổn, cũng không lưu bọn họ lại
Trương Lực nhìn thấy bọn họ đi ra liền tiến lên nghênh đón, Lục Hoài Khởi đang đỡ Trầm Thanh Lê đang lên xe ngựa thì bỗng nhiên có hai người vội vã chạy tới Hai người này chen nhau mà chạy, vẻ mặt nịnh nọt “đại nhân dừng bước, tiểu nhân chờ đã lâu” Lục Hoài Khởi lạnh mắt liếc bọn họ một cái, hắn nhận ra hai người này là Binh bộ thượng thư Hà Mẫn Tân và Hình bộ thượng thư Tào Thu Vạn. Một kẻ thì đến Lục phủ hắn xét nhà, bắt Trầm Thanh Lê bỏ tù; một người thì ở trong lao ngục tìm mọi cách hành hạ nàng. Hắn còn chưa tìm bọn họ tính sổ, bọn họ lại tự tới nộp mạng, rất tốt Trầm Thanh Lê thấy hai người này, trong mắt cũng hiện lên lãnh ý. Hai người gần đây luôn tặng lễ vật cho Lục phủ, muốn nàng tha thứ cho bọn họ, nàng không nhận, liền theo tới đây. Dám can đảm theo dõi bọn họ, xem ra hai người này sợ Lục Hoài Khởi sẽ xử lý bọn họ, nhưng bọn họ cũng quá ngu xuẩn lại chẳng hiểu gì về Lục Hoài Khởi, bọn họ đã chạm vào vảy ngược của hắn, muốn bổ cứu thế nào cũng vô dụng, hắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ Hà Mẫn Tân nhìn Lục Hoài Khởi vẻ mặt âm trầm, trong lòng lo lắng thấp thỏm, tiến lên vài bước, tươi cười nịnh nọt “đại nhân và phu nhân tới đây là để dâng hương? Phật Âm tự hương khói…” Hắn còn chưa nói xong, Lục Hoài Khởi đã lạnh lùng cắt ngnag “Hà Mẫn Tân, ngươi đã theo dõi chúng ta đến đây còn giả vờ ngẫu nhiên gặp gỡ làm gì?” Hà Mẫn Tân bị hắn vạch trần chỉ trích, mặt lúc trắng lúc xanh lúc đỏ, vội giải thích “đại nhân bớt giận, tiểu nhân chỉ là thấy hai vị đến dâng hương, sợ có kẻ lòng dạ khó lường lẫn vào khách hành hương, tiểu nhân cũng là nghĩ cho an nguy của đại nhân và phu nhân” Sắc mặt Lục Hoài Khởi càng thêm lạnh lùng “phải không? Hà Mẫn Tân, ngươi cho rằng Cô chưa đủ bảo hộ phu nhân an toàn, còn cần các ngươi tương trợ? Các ngươi quá coi trọng bản thân: Tào Thu Vạn rất muốn cười nhạo Hà Mẫn Tân nhưng nghĩ tới trước kia mình ở trong ngục hành hạ Trầm Thanh Lê đủ đường, trong lòng chợt lạnh. Hà Mẫn Tân nhận ra lãnh ý và châm chọc của Lục Hoài Khởi, lo lắng nói “đại nhân bớt giận, sở dĩ l1uc trước tiểu nhân làm vậy là do hoàng mệnh, bất đắc dĩ mà thôi. Nếu tiểu nhân có thể làm chủ, nhất định sẽ không làm thế, tiểu nhân không có lá gan đó…” Tào Thu Vạn cũng quỳ xuống, khóc lóc cầu xin “đại nhân, tiểu nhân tự biết đã làm sai, tiểu nhân ngàn vạn không nên hành hình phu nhân, nhưng cấp trên đã ra lệnh, tiểu nhân không dám không nghe theo, lại thêm vị Lạc phu nhân kia, nàng là hồng nhân trước mặt thành thượng, nàng muốn hành hình phu nhân, tiểu nhân cũng không thể từ chối. Mong đại nhân minh giám, tiểu nhân từ nay về sau sẽ tùy đại nhân làm chủ, sai đâu đánh đó, quyết không cãi lời” Lục Hoài Khởi cười lạnh, hai người này luôn miệng nói bị tiểu hoàng đế bức bách, cho rằng hắn không biết bọn họ là hạng tiểu nhân, gió chiều nào theo chiều đó, hơn nữa nghe tin hắn chết, đám tiểu nhân bọn họ chẳng cần tiểu hoàng đế bức bách cũng sẽ tranh nhau làm việc lấy lòng tiểu hoàng đế, mệnh lệnh của tiểu hoàng đế, bọn họ chẳng những không dám không theo mà sợ mình làm không đủ tốt. Bọn họ cho rằng ở trước mặt hắn khép nép nói mấy lời giả dối xin tha thứ là sẽ xong? Thật buồn cười. Hắn lạnh giọng nói “làm quan bao nhiêu năm vẫn thiên chân như thế, các ngươi cho rằng nói vài lời là Cô sẽ tha thứ, bỏ qua cho các ngươi?” Hà Mẫn Tân và Lục Hoài Khởi không khói rung mình, biết đây là Lục Hoài Khởi sẽ không tha cho bọn họ. Ánh mắt liếc nhìn thấy Trầm Thanh Lê, nghĩ nàng là phụ nhân sẽ không máu lạnh vô tình như Lục Hoài Khởi, bọn họ cầu xin nàng chắc có thể được, cho dù nhiều lần tặng lễ vật đều bị nàng trả về nhưng hiện bọn họ chẳng còn đường nào, chỉ có thể gởi gắm hi vọng chỗ nàng. Nghĩ vậy, hai người liền tranh nhau quỳ xuống trước mặt Trầm Thanh Lê, mặc kệ ánh mắt sắc bén của Lục Hoài Khởi
Hà Mẫn Tân lên tiếng trước “phu nhân, lúc trước là tiểu nhân bất kính với ngài nhưng tiểu nhân cũng do tình thế bức bách. Ngài cũng biết khi đó tiểu nhân chỉ là một Binh bộ thị lang nhỏ bé, đâu dám cãi lệnh bề trên, ngài cũng biết kết cục cãi lời của Mông thống lĩnh là cả nhà bị diệt. Tiểu nhân trên có mẹ già, dưới có thê nhi, không dám vì mình mà khiến người thân bị liên lụy ah” Tào Thu Vạn cũng cầu xin “phu nhân, tiểu nhân tội đáng muôn chết, những khổ sở ngài phải chịu trong lao ngục, tiểu nhân không dám mong ngài sẽ quên, cũng không cầu ngài độ lượng không truy cứu nhưng tiểu nhân có thể cam đoan, sau này phu nhân có gì phân phó, tiểu nhân chết cũng không từ” Trầm Thanh Lê nhíu mày, hai người lúc trước đối với nàng không hề nương tay, làm cho nàng và hài tử trong bụng như muốn chết đi sống lại, còn không tiếc lời nhục mạ Lục Hoài Khởi, thế mà bọn họ giờ lại dám cầu xin nàng. Nhìn bọn họ khóc lóc cầu xin, vẻ mặt ăn năn sám hối nhưng nàng biết bọn họ không hề thật lòng, chỉ vì tiền đồ và tính mạng của mình mà thôi. Nàng sẽ không vì thế mà động lòng “hai vị nếu biết vậy chẳng làm thì khi đó nên chừa cho mình đường lui. Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận” Hai người kia tức thì mặt xám mày tro, ý tứ đã quá rõ, bọn họ tiêu đời rồi Trầm Thanh Lê xoay người muốn đi, Hà Mẫn Tân lại kéo tay áo nàng, hô to “phu nhân thiện tâm bỏ qua cho tiểu nhân lần này đi, tiểu nhân nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp phu nhân” Tào Thu Vạn thấy thế cũng học theo, làm ra hành động khiến người ta khinh thường Bị hai người dây dưa dây dưa, thân mình Trầm Thanh Lê lảo đảo suýt té, cũng may Lục Hoài Khởi đúng lúc đỡ lấy nàng. Nhìn hai kẻ tiểu nhân mặt dày mày dạn kia, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, phất tay áo một cái, một trận gió liền hung hăng cuốn hai người kia văng ra ngoài, đụng trúng vào thân cây, lập tức hộc máu Trầm Thanh Lê nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết của bọn họ, không chút đồng tình, nói “chúng ta mau hồi phủ thôi, đi lâu như vậy, nương chắc rất sốt ruột” Lục Hoài Khởi đỡ nàng lên xe, lập tức rời đi Khách hàng hương bên ngoài Phật Âm tự đều rất tò mò, nghĩ rằng đôi phu thê này hẳn là người có thân phận tôn quý nên mới có người quỳ xuống cầu xin tha thứ, hơn nữa còn là người quyền cao chức trọng ỷ thế hiếp người. Vì vậy dù thương xót hai người bị đánh đến chảy máu kia, bọn họ đều không dám tới gần hỏi han Hà Mẫn Tân cảm giác nội tạng, xương cốt đều vỡ nát, không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm yên thở dốc, trước mắt một mảnh mở hồ Tào Vạn Thu cũng không khá hơn, cảm giác hơi thở của mình ngày một yếu dần Trầm Thanh Lê nói không sai, ngu xuẩn lớn nhất của bọn họ là lúc trước quá tuyệt tình, không chừa cho mình con đường lui nên giờ mới rơi vào kết cục này
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]