Màn đêm đen đặc như mực, không có một ngôi sao nào điểm xuyết, nhìn đơn điệu, lạnh lẽo Tiểu hoàng đế chắp tay sau lưng đứng bên ngoài hồi lâu mới mang theo một thân hàn khi đi vào điện. Xuân Tới vội đặt lò sưởi vào tay hắn, yên lặng đi theo hắn. Hôm nay tâm tình hoàng thượng rất suy sụp, không biết là do đại quân Bắc Tề vẫn ở ngoài thành như hổ rình mồi hay vì Lục Hoài Khởi chẳng những chưa chết còn đang dẫn quân công chiếm Bắc Tề. Tiểu hoàng đế nhớ lại những lời chỉ trích của Trầm Thanh Lê ở trên tường thành hôm nay, thở dài một hơi. Có lẽ hắn đúng như nàng nói, là một hoàng đế ngu ngốc vô năng, trên không thể làm cho quốc gia hưng thịnh, dưới không thể bảo hộ dân chúng, so với Lục Hoài Khởi đang vì Tây Lương mà chiến đấu hăng hái cùng Bắc Tề, hắn không thể nào không công nhận hắn không bằng hắn ta “Hoàng thượng, Lạc Nam công tử ở bên ngoài cầu kiến” Một tiểu thái giám tiến vào thông truyền Tiểu hoàng đế nghe được tên Lạc Nam liền nhíu mày, giờ này hắn ta còn tìm hắn làm gì, ban ngày thì hối thúc hắn gấp rút hạ lệnh giết Trầm Thanh Lê, khi quân Bắc Tề công thành lại chẳng đưa ra được đối sách nào, hắn ta phú giáp thiên hạ, nhìn như có chút bản lĩnh nhưng khi gặp đại sự lại lộ ra khiếp đảm sợ hãi. Hiện tại hắn đã không coi trọng Lạc Nam như lúc mới gặp, lúc Tây Lương nguy nan, hắn ta không hề chìa tay giúp đỡ, chỉ biết cùng Trầm Thanh Kiểu đắm chìm trong ân oán cá nhân, muốn chi phối quyết định của hắn, người như thế, không gặp cũng được. Hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nói “không gặp, bảo hắn trở về đi” Tiểu thái giám âm thầm kinh ngạc, mọi khi tiểu hoàng đế vừa nghe nói Lạc công tử đến liền nhanh chóng mời vào, hôm nay thái độ lại khác thường, thậm chí mặt còn mang vẻ phiền chán, chẳng lẽ Lạc công tử đã làm gì sai, chọc giận long uy. Hắn nhận mệnh ra ngoài, nói với Lạc Nam “ngài trở về đi, Hoàng thượng lúc này không muốn gặp người” Lạc Nam không vui hỏi lại “ta cũng không gặp?” Bình thường hắn đến không cần thông truyền, đều đi thẳng vào điện tìm tiểu hoàng đế, hôm nay lại bị cự tuyệt ngoài cửa, khiến hắn rất không vui Tiểu thái giám gật đầu “Hoàng thượng hôm nay tâm thần không yên, không muốn gặp bất kỳ ai, hay là ngài về trước đi, gió đêm lạnh, đối với thân thể của ngài cũng không tốt” Lạc Nam nghĩ tới bộ dáng Trầm Thanh Kiểu hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, hắn sao có thể chưa gặp được tiểu hoàng đế đã trở về, khiến nàng thất vọng. Vì thế hắn không để ý lời tiểu thái giám nói, tiến lên đi vào đại điện Hắn chưa vào cửa đã bị một thị vệ dùng đao chắn lại “không được Hoàng thượng cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được vào” Sắc mặt Lạc Nam trở nên vặn vẹo, oán hận nhìn thân ảnh mơ hồ của tiểu hoàng đế trong điện. Tiểu hoàng đế đáng giận, hắn ta muốn dùng phương thức này để tuyên bố hợp tác giữa bọn họ đã chấm dứt? Hắn lạnh lùng phất tay áo, rời đi Trong điện, tiểu hoàng đế nghe được Lạc Nam rời đi, mày khẽ chau lại nhưng thần sắc không có gì thay đổi. Hắn chính là muốn như thế, hắn đã nghĩ thông, không muốn dây dưa cùng phu thê Lạc Nam, làm mấy chuyện hại người không có lợi cho mình nữa. Hiện tại hắn chỉ mong binh lính thủ thành có thể kéo dài thời gian, đợi đến khi Lục Hoài Khởi đại thắng trở về, trục xuất Cao Quân Thận và đại quân Bắc Tề ra khỏi Lương kinh. Nếu muốn làm hoàng đế thực sự, việc hàng đầu là phải để dân chúng được an cư lạc nghiệp, tuy nhiên đến giờ hắn mới hiểu được một chút Lạc Nam đưa tay vén rèm xe ngựa, nhìn hoàng cung Tây Lương nhỏ dần, ánh mắt âm trầm. Tiểu hoàng đế khinh thị hắn như vậy, sẽ có môt ngày, hắn sẽ khiến hắn ta hối hận, biết vậy chẳng làm. Hắn cũng không phải người dễ chọc, người bất kính với hắn, hắn sẽ khiến đối phương trả giá thật lớn. Về tới Minh Nguyệt lâu, Lạc Nam nặng nể thở dài một hơi, đẩy cửa phòng đi vào Trầm Thanh Kiểu vội tiến lên đó, chờ mong hỏi “thế nào, tiểu hoàng đế nói thế nào?” Lạc Nam không biết phải nói thế nào Hắn trầm mặc như thế làm Trầm Thanh Kiểu khẩn trương hơn “sao? Thế nào?” Lạc Nam bất đắc dĩ, đỡ nàng ngồi xuống giường, nói “tiểu hoàng đế không gặp ta” Nhớ tới việc bị cự tuyệt ngoài cửa, ánh mắt hắn trở nên âm lãnh “Cái gì? Tiểu hoàng đế đây là muốn làm gì? Hắn gần đây thật khiến người ta đoán không ra” Trầm Thanh Kiểu giận dữ bất mãn “cung yến lần trước, hắn đã không được bình thường, giờ còn ra vẻ ta đây, chẳng lẽ hắn không muốn hợp tác với chúng ta nữa?” Nghĩ đến tình huống này, sắc mặt nàng càng khó coi hơn Lạc Nam gật đầu “nhìn ý hắn, hơn phân nửa là thế. Thanh Kiểu, có lẽ chúng ta nên tính đường khác” Hắn ôm nàng vào lòng an ủi “ngươi yên tâm, Trầm Thanh Lê, Lục Hoài Khởi và cả tiểu hoàng đế nữa, ta sẽ khiến bọn họ chết trước mặt ngươi, sám hối cho những việc đã làm với ngươi. Ngày đó chắc chắn sẽ đến, ngươi chỉ cần yên lặng chờ là được. Thanh Kiểu, tin tưởng ta” Trầm Thanh Kiểu không nói gì, nàng đã chờ đủ lâu rồi, nàng rất mong ngày đó đến nhanh một chút, nếu còn tiếp tục chờ đợ, nàng càng thấy ngày đại thù mình được báo xa tít mù tắp, đợi tới lúc nàng tóc bạc da mồi thì còn ý nghĩa gì nữa. Lúc này, một người bị đá văng ra khỏi doanh trướng của Cao Quân Thận, kèm theo tiếng rống “cút” Người nọ bị đá văng, không dám hó hé một câu, vội kéo lê thân thể bị thương rời đi Trong doanh trướng, các tướng lãnh Bắc Tề đều cúi đầu im lặng. Vì hôm nay không đánh hạ được Lương kinh, Cao Quân Thận vốn đã tức giận không thôi, lúc này lại bị binh sĩ không biết nhìn sắc mặt chọc giận, hắn càng không nhịn được. Tin tức truyền đến, nói Lục Hoài Khởi đã dẫn người xâm nhập Bắc Tề, còn phóng hỏa đốt kho lương, không có lương thảo chống đỡ, đô thành Bắc Tề sẽ không chống đỡ được bao lâu. Mặt khác, Lục Hoài Khởi đã phái hơn hai mươi vạn đại quân trở về cứu viện, hiện chỉ mấy ngày nữa là về đến Lương kinh. Tin tức Lục Hoài Khởi còn sống đã khiến quân tâm đại loạn, nếu viện quân Tây Lương kéo tới, e là bọn họ khống thể chống cự, giống như đại quân Tây Lương ở biên cảnh lúc trước, quân tâm loạn liền rơi vào suy tàn, vừa bị quân địch tấn công liền lập tức tan rã. Cao Quân Thận biết rõ điều này nên trong lòng càng lo lắng, lệ khí tràn ngập cả người Tiết Sán vội khuyên nhủ “Quân thượng, nếu đã là như vậy, chúng ta chỉ có thể nhanh chóng đánh hạ Lương kinh, đến lúc đó mới có cơ sở cùng Lục Hoài Khởi giằng co” Nghĩ tới nếu để quân tâm tan rã lại không công được Lương kinh, mà đại quân của Lục Hoài Khởi đánh chiếm được Bắc Tề, khi đó muốn lật ngược thế cờ đều vô lực. Cao Quân Thận liền gật đầu “truyền lệnh của ta, từ giờ trở đi, bất luận kẻ nào dám nhắc tới Lục Hoài Khởi liền đánh một trăm quân côn; ai dám yêu ngôn hoặc chúng làm nhiễu loạn quân tâm, một khi bị Cô phát hiện, giết không tha” Mấy ngày kế tiếp, Lương kinh tràn ngập khói lửa, hai bên chém giết không ngừng nghỉ. Dân chúng Lương kinh vô cùng hoảng loạn nhưng nghĩ tới Lục Hoài Khởi còn sống, viện quân lại đang đến gần, trong lòng bọn họ liền có hi vọng. Dù Cao Quân Thận đã hạ quân lệnh, nhưng không có hiệu quả, binh lính vẫn hoang mang lo sợ, quân tâm dao động, tụt dốc. Như vậy dù đại quân Bắc Tề có tới mấy chục vạn thì vẫn không chiếm được thượng phòng, đối mặt với binh lính Tây Lương một lòng tử thủ lại có khuynh hướng suy tàn. Cao Quân Thận không ngờ trận chiến này lại có kết quả như vậy, hắn mấy lần hạ lệnh công thành lại chẳng làm được gì. Hôm nay, trong lúc hắn dẫn theo đại quân tiếp tục công thành, đột nhiên phía sau vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, tâm của hắn liền trầm xuống, biết là viện quân Tây Lương đến Trên tường thành, binh lính Tây Lương nhìn thấy viện quân, vui sướng hô to “viện quân đến, Tây Lương ta được cứu rồi. Trờ cũng chiếu cố Tây Lương ta” Tiếng hô khí thế vang vọng khắp nơi, tầng tầng bao phủ đại quân Bắc Tề. Vừa lúc viện quân kéo đến, hợp cùng binh lính thủ thành, dồn sức đánh trả đại quân Bắc Tề. Hai mặt giáp công, Bắc Tề quân rất nhanh đã thua thảm bại. Đêm đó, Cao Quân Thận mang theo đại quân tổn thất nặng nề nhanh chóng rút khỏi Lương kinh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]