Thân người cao lớn của anh ôm chặt cô, nhiệt độ cơ thể cao hơn cô rất nhiều của anh xuyên qua lớp áo sơ mi, truyền đến chỗ Lục Vãn Vãn. 
Chấp nhận cho tiểu công chúa hiếm khi làm nũng ôm một lúc, Lục Vãn Vãn mới khẽ cựa quậy, vô cùng bất lực nói, “Được rồi bỏ ra nào, anh đi nghỉ ngơi đi.” 
“Ừm.” Tiểu công chúa khẽ đáp một tiếng, giọng nói hơi khàn. 
Mặc dù anh ích kỷ không muốn buông cô vợ bé nhỏ ra, nhưng vẫn làm theo lời cô nói. 
Anh biết, những ngày gần đây không chỉ mỗi anh mệt mỏi, Lục Vãn Vãn cũng thế. 
Dù cô đã ngủ một chút trong phòng làm việc của Ca Ân, nhưng ở đó không có giường mềm mại, và cũng không có nhiệt độ thích hợp, chỉ vỏn vẹn mấy tiếng ngắn ngủi, có lẽ cô vẫn chưa nghỉ ngơi đủ. 
Anh không thể ương bướng quá, chỉ ôm một lúc là đủ rồi. 
Cố Huấn Đình men theo tay Lục Vãn Vãn, lấy chiếc khăn tay nhuốm nước tuyết tan mà cô vừa dùng. 
Ánh mắt chạm đến lớp bụi trêи cây dính lên khăn tay khi anh không cẩn thận vướng phải khi bên ngoài. 
Tiểu công chúa mím môi có chút quẫn bách, “Bẩn rồi, lát nữa anh giặt.” 
Lục Vãn Vãn mỉm cười, “Lát nữa để cho Phương Phương giặt.” 
Cố Huấn Đình gật đầu, nắm chặt khăn tay. 
Hai người đi vào phòng, Lục Vãn Vãn nhìn Cố Huấn Đình đã thay xong giày và đưa khăn tay cho Phương Phương đang đợi ở một bên. 
Sau đó thấy anh nhìn về căn phòng đang sáng ánh đèn ấm áp, nói một câu, “Vãn Vãn, phòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cuu-nguyen-soai-om-yeu-benh-tat/1081302/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.