Lục Vãn Vãn nhìn vầng hào quang vẫn chưa lặn xuống, nghĩ đến việc ngày mai bọn họ có thể sẽ rời đi và không bao giờ trở lại nữa bèn gật đầu.
Thím Duy dẫn cô đến “khu rừng” đó.
Phong cảnh trêи đảo Trái Tim rất đẹp, mặc dù nơi cách đảo không xa là những đám mây đen và mưa nhỏ, nhưng trêи đảo tràn ngập ánh sáng ấm áp, muôn hoa đua nở.
Lục Vãn Vãn đạp lên lớp đất mềm, đi theo sau thím Duy. Bọn họ nhanh chóng đến được khu rừng do cây ức chỉ tạo thành.
Cây ức chỉ là loài thực vật rất kỳ lạ, toàn thân đều có màu xanh băng, không có lá, phần cuối của thân cây là một nhánh mềm như những tinh thể băng.
Càng gần phần cuối của bùn đất, có một vỏ cây mềm, nếu như chạm nhẹ, nó sẽ lún vào.
“Đây là động ký ức, tuổi của cây càng cao thì động ký ức càng lớn, càng có thể trích xuất ra những ký ức rõ nét trêи đồ vật cũ.” Thím Duy cười nói, “Xem này, sắp đến lúc rồi.”
Lục Vãn Vãn nhìn theo hướng thím Duy chỉ, băng qua lớp lớp cây ức chỉ từ thấp đến cao, chẳng mấy chốc đã đến được cái hàng rào dây leo màu xanh bên ngoài ba mét lớn nhất.
Cây ức chỉ này có lẽ là cái cây đẹp nhất mà Lục Vãn Vãn nhìn thấy.
Toàn bộ thân cây là một màu xanh của băng xinh đẹp gần như trong suốt. Gần phía trêи cùng của thân cây óng ánh là những nhánh cây với những bông tuyết nở rộ ánh lên màu hồng, nó có một vẻ đẹp kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cuu-nguyen-soai-om-yeu-benh-tat/1081287/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.