Một lúc sau Lục Vãn Vãn mới phản ứng lại Tạ Kha đang nói gì, cô bỗng cảm thấy đuôi lông xù của tiểu công chúa nháy mắt vô cùng bỏng tay nên lập tức thu tay về, nâng mắt nhìn Tạ Kha, biểu cảm của anh một lời khó có thể nói hết. 
Tiểu công chúa cũng từ từ di chuyển ánh mắt, giọng điệu lạnh lùng. Rõ ràng chỉ gọi tên Tạ Kha, nhưng lại khiến sống lưng anh lạnh buốt, “Tạ Kha.” 
Tạ Kha có ngốc mấy đi nữa cũng ý thức được 80% anh đang hiểu lầm. Mặc dù trước đây, lúc anh và Khả Khả làm những chuyện không thể miêu tả được cũng sẽ bắt đầu từ sờ đuôi, nhưng... 
Nói không chừng Cố Huấn Đình vẫn chưa theo đuổi được người ta? 
Tạ Kha nhìn ánh mắt muốn giết người của tiểu công chúa, vội vàng sờ cái đầu tê dại, suy nghĩ một lúc rồi giải thích, “Chà không phải, tôi tưởng cô đang bôi thuốc cho cái đuôi của cậu ấy.” 
Anh còn cứng miệng giải thích, “Bôi quá nhiều thuốc mọc lông có thể sẽ có chút kϊƈɦ thích...” 
Lục Vãn Vãn thở phào, không muốn tranh luận với Tạ Kha nữa, câu “anh có chuyện gì” do tác dụng phụ của kẹo mật tâm đã biến thành, “Anh chẳng có việc gì nhỉ?” 
Cố Huấn Đình không nói gì, mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm anh. 
Tạ Kha lau mồ hôi lạnh lên trán: “...Hai người bị sao vậy?” 
Lục Vãn Vãn nghĩ đến tác dụng phụ, bèn dứt khoát không nói gì mà trực tiếp gõ chữ trêи quang não, “Là tác dụng phụ của kẹo mật tâm.” 
Tạ Kha nhìn quang não, gật đầu sáng tỏ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cuu-nguyen-soai-om-yeu-benh-tat/1081285/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.