Nghe lời Cố Huấn Đình, Lục Vãn Vãn nhanh chóng phản ứng lại. Cô dở khóc dở cười, học theo dáng vẻ của anh, vươn tay kéo tay áo đã rũ xuống của người nào đó.
“992 phải cõng Viên Viên.”
Đuôi mắt tiểu công chúa khẽ nhướng lên, biểu cảm thờ ơ biến mất ngay lập tức, cảm xúc không thể kiềm chế tuôn trào, anh nghe được giọng của mình khàn khàn, nói một cách miễn cưỡng, “Vậy chỉ còn anh có thể cõng em thôi.”
Lục Vãn Vãn bị chọc phát cười, nhưng vẫn có chút lo lắng về sức khỏe của anh, do dự một chút, “Đến sáu mét, anh sẽ không mệt chứ?”
Cô vừa nói xong đã nghe một âm thanh trầm thấp pha chút giễu cợt, “Hừm.”
Lục Vãn Vãn: “...” Có lẽ ý là sẽ không cảm thấy mệt nhỉ?
“Vậy tôi đi trước.” Bác Lãm nói, rồi lấy ra một bức thư bịt kín từ trong túi đưa cho bọn họ, “Bên trong là số liên lạc của tôi và thời gian tập hợp ngày mai, chìa khoá cũng ở bên trong.”
Lục Vãn Vãn nhận lấy, cảm ơn bác Lãm rồi bỏ phong thư vào trong chuỗi không gian.
Bác Lãm cứ như học thuật ẩn thân vậy, đợi Lục Vãn Vãn cất phong thư xong thì người chẳng thấy đâu nữa.
Trăm mét xung quanh chỉ còn ngôi nhà trêи cây cao lớn, gió lạnh xào xạc, hai robot và Cố Huấn Đình đang đứng bên cô.
“...”
“...”
Lục Vãn Vãn kiểm tra quần áo mặc hôm nay, xác thực không có cái gì quá lộ liễu, ngẩng đầu thấy người đó đang kiểm tra dây leo.
Anh khẽ ngẩng đầu, ngón tay thon dài nắm chặt dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cuu-nguyen-soai-om-yeu-benh-tat/1081277/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.