Lục Vãn Vãn ngủ rất sâu, cô đã mơ một giấc mơ.
Tiểu công chúa trong mơ mặc một bộ quần áo ngổ ngáo như Tạ Kha miêu tả, đứng trêи tầng thượng tràn ngập ánh nắng, đứng bên cạnh là một bộ giáp nguyên mẫu.
Vỏ ngoài màu bạc trông rất ngầu.
Anh đang chăm chú kiểm tra thuộc tính cho nó, sắc mặt anh là vẻ điên rồ và kiêu ngạo mà cô chưa thấy qua, “Chà, liệt không miêu miêu trảo phải kết hợp với vũ khí ngầu như vậy...”
“Cứ gọi chú là...”
“Gọi là Hám Vũ đi.”
Bộ giáp màu bạc khẽ sáng lên ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, nói câu gì đó cô không nghe rõ, nhưng cô thấy người đó mỉm cười, khoé môi nhếch lên, trong phút chốc, cả dài ngân hà sáng lên rực rỡ.
Cô nghĩ, nhất định Hám Vũ đã khen anh.
Nụ cười và hình bóng của thiếu niên dần mờ đi, thay vào đó là một cảm giác mềm mại trêи cổ tay mà cô không thể bỏ qua.
Mới đầu cô còn cho là Nhuyễn Nhuyễn, nhưng cái chạm đó không giống với cảm giác lông ngắn và cứng của Nhuyễn Nhuyễn, mà nó vừa mịn, vừa mềm, vừa thoải mái, khiến cho cổ tay vốn mỏi nhừ của cô như được chữa khỏi.
Điều khiếm khuyết duy nhất là, quả bóng lông có hơi nhỏ, sờ vào không đã lắm.
Đợi đã...
Trêи cổ tay cô tại sao lại có quả bóng lông mà không phải là Nhuyễn Nhuyễn chứ?
Lục Vãn Vãn hồi phục chút tỉnh táo, từ từ mở mắt.
Đập vào mắt là một ánh đèn ôn hoà, ánh mắt vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng mùi hương vừa lạ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cuu-nguyen-soai-om-yeu-benh-tat/1081269/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.