Cháo ấm nóng chảy xuống thực quản, dạ dày rỗng của Cố Huấn Đình cũng ấm lên từng chút.
Năng lượng từ từ tràn đầy khắp thân thể anh, khói bốc lên làm đỏ khóe mắt anh, xem ra càng thêm ăn ý với màu sắc tổng thể của căn phòng.
Có lẽ là mùi vị không tệ, đến lúc Cố Huấn Đình hồi phục lại tinh thần, thì đã ăn xong bát cháo, đến một hạt gạo cũng không bỏ sót.
“......” Cố Huấn Đình ngại ngùng đặt thìa xuống, nhìn thấy Phương Phương nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, màn hình điện tử sáng lên, “Vãn Vãn muốn ngài nghỉ ngơi cho tốt.”
Giọng nói của Cố Huấn Đình có hơi khản đặc, “Ừm.”
Bụng anh ấm lên, tràn đầy cảm giác no mà anh đã lâu không có, đến cả trái tim cũng ấm dần lên. Lúc này, Cố Huấn Đình mới chú ý đến hạt sáng vẫn luôn tồn tại trong người anh dường như cũng đã biến mất.
Là Lục Vãn Vãn giúp anh trị liệu sao?
Đáy mắt lướt qua một chút kinh ngạc, Cố Huấn Đình mím môi.
Vết thương tạo thành do tia laser được tiểu đội A trang bị, ngay cả bệnh viện tốt nhất hành tinh Thủ đô cũng không định chữa khỏi, nếu đúng là Lục Vãn Vãn giúp anh trị thương, vậy thì Lục Vãn Vãn đã thức tỉnh thiên phú rồi sao?
Cô còn ưu tú hơn anh nghĩ rất nhiều.
Mà người ưu tú như cô lại đi giúp đỡ anh.
Không lựa chọn những tên người thú có tình trạng hiện tại tốt hơn anh nhiều, mà lại hạ xuống bên cạnh anh như một luồng sáng.
Trái tim dường như bị đốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cuu-nguyen-soai-om-yeu-benh-tat/1081227/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.