Không biết gập ngón tay bao nhiêu lần, xác nhận đầu ngón tay đích thực là tấm vải mềm mại, cựu nguyên soái chưa bao giờ rơi lệ dù trong bất cứ tuyệt cảnh nào, lần đầu tiên có cảm giác hốc mắt cay xé nóng hổi.    
   
Anh cực nhọc nâng cánh tay, sờ vào hốc mắt còn nguyên vẹn của mình.   
   
Anh không mù, anh trách oan cô rồi.   
   
Anh cũng không bị đưa đi.   
   
Anh nghĩ rằng mình đã sẵn sàng cho việc trở về hành tinh Pha-ra, bị người ta chà đạp trong vũng bùn, cũng như đã chấp nhận kết cục lang bạt đầu đường xó chợ.   
   
Anh vốn cho rằng Lục Vãn Vãn không thể nào chọn anh, 
giống cái dù chưa hoàn toàn thức tỉnh thiên phú nhưng đã được đế quốc bình phẩm là hiếm có, thậm chí còn tặng một tinh cầu tự nhiên ở Thượng Tinh vực, vậy thì làm sao có thể để mắt đến anh chứ?   
   
Vì vậy, anh vì lòng kiêu hãnh và tự tôn của vị nguyên soái từng là kẻ mạnh nhất đế quốc, rong ruổi qua khắp hàng ngàn vì sao, lúc vệ binh đến báo cho tin anh, anh tuyệt vọng, thống khổ, đấu tranh vật lộn trong một đống rác và đá.   
   
Vốn đã bị thương khắp mình mẩy, giờ lại thêm vô số vết sẹo nhỏ.   
   
Toàn thân máu tươi nhếnh nhác cứ thế xuất hiện trước mặt cô, anh tự cho rằng cô sẽ ở trêи cao chà đạp lên tự tôn của anh.   
Nhưng lần này, số mệnh vô thường trước giờ luôn thích nhấn chìm lòng tự tôn yếu ớt của anh, bây giờ lại chơi đùa cùng anh.   
   
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cuu-nguyen-soai-om-yeu-benh-tat/1081219/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.