11.
Tuy vậy, tôi vẫn không ngờ sẽ có người đến làm quen với tôi.
“Em đã để ý đến chị một lúc rồi, chị đến tìm ai sao?” Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, chiếc ghế sofa ngay lập tức trở nên chật chội. Tôi theo bản năng nhích sang một bên, chỉ cảm thấy toàn thân tê cứng không thể cử động nổi.
“Là…”
Cậu ta càng cười vui vẻ hơn.
“Trùng hợp em lại là nhân viên công ty này, có cần em đưa chị vào không? Đợi ở đây cũng không sao nhưng vào bên trong tìm có lẽ sẽ dễ hơn phải không?”
Tôi: “...”
Tôi hít một hơi thật sâu, thật sự không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của cậu ấy: “Ngại quá, tôi đã gọi điện rồi. Anh ấy sẽ đến đón tôi.”
Cậu ta có vẻ hơi thất vọng: “Ồ” sau đó lại nhanh chóng nở nụ cười và đưa điện thoại về phía tôi.
“Chị gái nhỏ này, có tiện thêm wechat không?”
Hóa là đây là mục đích bắt chuyện sao?
Tôi chưa kịp phản ứng, đang định từ chối thì chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa. Tôi như bị đóng băng tại chỗ, không cử động được. Mãi đến khi bóng người đó quay người rời đi, tôi mới lấy lại tình thần.
“Chị ơi?”
Chàng trai bên cạnh vẫn bối rối gọi tôi nhưng tôi nhanh chóng đứng dậy, nhấc đôi giày tám phân, đuổi theo Cố Diệp.
“Cố Diệp, đợi em.”
“Cố Diệp, không phải như anh nghĩ đâu.” “Cố Diệp …A!”
Đôi giày cao gót tôi thường đi bỗng nhiên bị gãy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-con-trai-doi-thu-khong-doi-troi-chung-cua-ba-toi/3321914/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.