Chương 9
Sở Vân Kiêu ngẩng đầu lên, trên gương mặt tuấn dật tràn đầy vẻ khó hiểu: “Có phải một loại virus nào đó đang khống chế chương trình máy tính của tôi không?”
Khóe miệng của Hướng Ca khẽ giật lên mấy cái: “Tôi nghĩ không phải đâu.”
“Hả?” Sở Vân Kiêu nhíu mày: “Vậy là vấn đề ở ổ cứng?”
Nhìn trang web Tân Thủ Thôn trước mắt, Hướng Ca không khỏi rơi vào trầm tư.
Cô vẫn luôn nghĩ không có chuyện gì Sở Vân Kiêu không làm được, bao gồm cả việc chơi trò chơi.
Nhưng hiện tại xem ra, ông trời rất công bằng, mở tất cả cửa ra vào cho Sở Vân Kiêu nhưng lại đóng hết cửa sổ lại.
“Lấy kiến thức chuyên môn của tôi...” Hướng Ca đang suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào sao cho thật uyển chuyển, tránh làm Sở Vân Kiêu mất mặt.
Cô ngập ngừng không nói, trên khuôn mặt tinh xảo hiện ra vẻ khó xử.
Sở Vân Kiêu: “Khó giải quyết lắm à?”
Anh trực tiếp đứng dậy, vẫy tay với Giang Khâm: “Rót cho Hướng tiểu thư một chén trà nóng, để cô ấy từ từ suy nghĩ.”
Giang Khâm vẫn luôn làm người vô hình ở ngoài cửa, lúc này tự nhiên nghe Sở tổng gọi mình thì không khỏi sững người, trong ánh mắt chăm chú lộ ra biểu tình phức tạp.
Tổng giám đốc thân yêu à, tôi sắp lượn ra chỗ khác để cho hai người có cơ hội ở riêng với nhau rồi. Tự nhiên anh mở miệng gọi tôi vào là chê phòng làm việc quá tối, cần bóng đèn sao?
“Tôi vừa nhớ ra có một văn kiện cần về tổng công ty lấy gấp.” Giang Khâm nói dối mà mặt không đổi sắc: “Anh tự rót trà cho Hướng tiểu thư đi.”
Nói xong, Giang Khâm nhanh chóng rời đi, thoạt nhìn có vẻ rất gấp gáp.
Hiện giờ ở đây không còn ai khác, Hướng Ca lúng túng sờ gáy, nhỏ giọng nói với Sở Vân Kiêu: “Máy tính không có vấn đề gì hết, có lẽ là do anh không hiểu trò chơi này lắm nên không hợp làm loại chuyện này.”
Sở Vân Kiêu: “...”
Anh nghe ra rồi, Hướng Ca đang nói anh chơi “gà“.
Hướng Ca thấy Sở Vân Kiêu thừ người ra một lúc lâu thì tưởng rằng lời nói của mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh, khiến anh không vui.
“Bình thường công việc của anh quá bận rộn, tất nhiên sẽ không để ý đến mấy thứ này. Có điều tôi tin rằng với năng lực của anh, rất nhanh có thể thích ứng với trò chơi này.”
“Ừ.” Giọng điệu của Sở Vân Kiêu rất bình thường, con ngươi lạnh như đàm hàn chớp lóe, sau đó lại giống như vừa nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt chợt khựng lại.
Tiếng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn lại vang lên, từng khớp xương trên mu bàn tay hiện lên theo từng chuyển động của anh, nhưng âm điệu đã nhẹ nhàng hơn lúc vừa rồi.
“Đúng là hơi khó.” Anh uể oải nói.
Sau đó, cả người rời khỏi lưng ghế, nghiêng người về phía trước rồi đứng dậy, kéo gần khoảng cách với Hướng Ca.
Anh không cần ngửa mặt lên mà cũng có thể nhìn thẳng vào mặt Hướng Ca, đuôi lông mày hơi nhướng lên, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Cô là dân chuyên nghiệp, có thể dạy tôi không?”
“Hả?” Hướng Ca sững cả người.
“Cô có thể tranh thủ thời gian rảnh để dạy tôi không? Tôi chỉ cần học căn bản thôi.”
Thật ra anh không cần học, dù sao công ty cũng có chuyên gia, mấy chuyện đơn giản này cứ giao cho bọn họ xử lý là được, chỉ là xuất phát từ thói quen nên anh muốn tìm hiểu một chút thôi.
Hoặc có thể nói đây là... cách anh vừa mới nghĩ ra để có thể tiếp tục liên lạc với Hướng Ca.
Cả chăn lông và khăn tay đều đã được trả lại, hai người không có lý do gì để gặp lại nhau.
Hướng Ca chớp mắt: “Được... được ạ. Tôi sao cũng được.”
Vừa nghĩ đến sau này vẫn có cơ hội gặp lại Sở Vân Kiêu, trái tim Hướng Ca lại không kìm được rung động.
Cô không rõ đây là cảm giác gì, có điều bước đầu có thể chắc chắn đây không phải sự yêu mến nam nữ, bởi vì khi cô và Sở Hạ Phàm yêu nhau cũng không có cảm giác này.
Có thể là sự sùng bái của cô đối với đại lão, và cũng có thể là được sủng mà kinh?
Cô không suy nghĩ quá nhiều về thứ tình cảm này, quay sang nói với Sở Vân Kiêu: “Nhưng tôi chỉ am hiểu việc thiết kế cốt truyện của trò chơi, còn đối với việc chơi game, tôi không phải dân chuyên nghiệp lắm.”
Sở Vân Kiêu đứng thẳng người: “Ừ.”
Dù sao anh cũng đâu có để ý đến chuyện cô có phải dân chuyên nghiệp hay không: “Là cô dạy là được.”
Anh rất cao, dáng người đứng thẳng lên phải được 1m85, chỉ bằng mỗi điểm này đã đủ để chèn ép phần lớn các chàng trai về mặt khí thế rồi. Hơn nữa bản thân anh còn mang trên mình khí chất rất nổi bật, điều đó khiến anh trở thành cực phẩm trong mắt mọi người, đặc biệt là những cô gái.
Lúc này tình thế lại biến thành Hướng Ca ngửa đầu nhìn anh, cho dù cô nhìn từ góc độ này thì gương mặt điển trai của Sở Vân Kiêu vẫn đẹp không góc chết.
Chắc là anh phải chăm chỉ tập thể dục lắm mới luyện được đường cong cơ thể thanh thoát như vậy, mặc áo sơ mi trắng cũng không quá lộ sự cường tráng, ngược lại còn toát lên phong thái ưu nhã. Phối với cặp kính gọng vàng trên sống mũi, quả thực xứng với cái danh nhã nhặn cấm dục.
Ở bên Sở Hạ Phàm ba năm, Hướng Ca cứ tưởng mình đã sinh miễn dịch với trai đẹp vì dù sao nhan sắc của Sở Hạ Phàm cũng thuộc hạng hút mắt người.
Nhưng hiện giờ nhìn thấy Sở Vân Kiêu, cô lại có chút không nỡ thu hồi ánh mắt.
Nếu có thể, thậm chí cô còn muốn chụp lại ảnh của Sở Vân Kiêu rồi mang về cho các bạn cùng phòng thưởng thức.
Trai đẹp mà, ai mà chẳng thích?
Bị Hướng Ca nhìn chằm chằm không chớp mắt, Sở Vân Kiêu cũng không hề tức giận, ngược lại còn lén nâng cằm lên một góc bốn mươi lăm độ, mặt cũng hơi nghiêng về một bên.
Nghe nói đây là góc nghiêng đẹp nhất.
Muốn xem, thì phải xem thứ đẹp nhất.
Mãi cho đến khi cổ đau nhức, Hướng Ca mới ý thức được mình vẫn đang nhìn Sở Vân Kiêu chằm chằm.
Cô vội vàng thu hồi ánh mắt, giả vờ cúi đầu vuốt lại tóc.
Hôm nay cô không búi tóc củ tỏi nữa mà xõa tóc ngang vai, phối với váy hoa trắng trên nền vải xanh, nghiễm nhiên trở thành một mỹ nhân vạn người mê.
Lúc cô bối rối cúi đầu có một chút gì đó e thẹn lạ lùng, khiến Sở Vân Kiêu nhìn mà cổ họng thắt lại.
Ba năm trước, lần đầu tiên gặp Hướng Ca là Sở Vân Kiêu đã biết cô là một cô gái dịu dàng lương thiện.
Lúc ra nước ngoài dưỡng bệnh, anh vẫn luôn tâm niệm về lần gặp gỡ đó, nỗi nhớ nhung Hướng Ca vẫn luôn thường trực trong lòng, muốn tìm thông tin về cô gái này ngay sau khi về nước.
Kết quả, đúng là anh đã gặp được Hướng Ca như ý muốn, nhưng lại lấy thân phận là trưởng bối.
Nói ra cũng đúng là ông trời trêu đùa lòng người, ba năm trước, rõ ràng là anh gặp Hướng Ca ở sân bay trước, nhưng sau đó lại vì lý do phải rời đi nên mới bỏ lỡ cô. Mà vốn dĩ Sở Hạ Phàm chỉ đến tiễn anh, kết quả đến muộn, sau đó lại gặp được Hướng Ca.
Sau đó, hai người họ thành đôi.
Sở Vân Kiêu cảm thấy mình thật đúng là cái đồ xéo xắt, bởi vì khi biết Hướng Ca chia tay Sở Hạ Phàm, anh đã tìm người bắn pháo hoa bên bờ sông một tiếng đồng hồ.
Không có Sở Hạ Phàm ngáng chân, đáng chúc mừng.
Sở Vân Kiêu cụp mắt thu hồi tâm tư trong lòng, đi ra bàn rót cho Hướng Ca một cốc trà ấm.
“Bây giờ cô có rảnh không?” Anh ra hiệu cho Hướng Ca ngồi bên cạnh mình.
“Có.” Hướng Ca nhận cốc trà, gật đầu cảm ơn.
Sở Vân Kiêu quay màn hình máy tính về phía mình, tay cầm chuột và nói: “Bây giờ bắt đầu dạy luôn đi?”
Anh vừa nói, vừa điều khiển nhân vật trong game vào trận.
Kết quả vừa dứt lời, máu của nhân vật chính đã cạn sạch.
Sở Vân Kiêu: “...”
Hướng Ca: “...”
“Anh không thể chỉ đi không, mỗi lần gặp quái anh phải đánh nó chứ.” Hướng Ca chỉ vào biểu tượng kỹ năng trên màn hình.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Sở Vân Kiêu mãi không qua được ải Tân Thủ Thôn, lý do là vì anh căn bản không đánh quái mà cứ thế xông thẳng về phía trước cho quái đánh.
Phương pháp này đã khiến Hướng Ca được mở rộng tầm mắt.
Hóa ra trên đời này có người chơi game gà như vậy thât.
Sở Vân Kiêu nhếch khóe môi: “Hình như hiểu rồi.”
Sau đó, ngay khi cột máu được bơm đầy, anh lại tiếp tục xông trận.
Lần này anh có dùng kỹ năng nhưng lại đứng im một chỗ, không tránh cũng không chạy đi, quái vòng ra sau lưng đánh anh một đòn trí mạng.
Sở Vân Kiêu: “...”
Hướng Ca: “...”
“Không tồi, có tiến bộ.” Hướng Ca dở khóc dở cười động viên.
Sở Vân Kiêu kéo lỏng cà vạt: “Làm lại.”
Anh tiếp tục xông về phía trước, nhưng vẫn không nắm được điểm cốt yếu.
Mắt thấy cột máu lại sắp cạn kiệt, Hướng Ca còn sốt ruột hơn Sở Vân Kiêu, cô không chút suy nghĩ, lập tức đưa tay phủ lên mu bàn tay anh, bắt tay anh kéo chuột.
“Né tránh công kích của nó, sau đó thừa dịp tránh đòn để sử dụng kỹ năng của nhân vật...” Hướng Ca nhỏ giọng giải thích, hoàn toàn không ý thức được lúc này hai người đang tiếp xúc gần gũi.
Tay cô rất mềm, trên người tản ra hương hoa hồng nhàn nhạt.
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên tựa như mặt hồ bị gió thổi gợn sóng, đủ để phá vỡ sự phẳng lặng của mặt hồ, nhưng lại không gây ra sóng to gió lớn gì.
Sở Vân Kiêu có một khoảnh khắc thất thần.
“Thắng rồi thắng rồi!” Mãi cho đến khi giọng nói mừng rỡ của Hướng Ca vang lên bên tai thì Sở Vân Kiêu mới thu lại đống tâm tư của mình.
Lại nhìn về phía màn hình, anh đã vượt ải thành công, hiện tại có thể rời khỏi Tân Thủ Thôn.
Hướng Ca còn có vẻ kích động hơn anh, cô kéo cánh tay anh rồi nhảy cẩng lên, vui sướnɠ hệt như một đứa trẻ vừa nhận được bằng khen.
Sở Vân Kiêu cũng bị cô vui lây, anh nhếch môi cười rộ lên: “Ừ, thắng rồi.”
“Cô giáo Hướng của chúng ta giỏi thật đấy!” Sở Vân Kiêu thay đổi cách xưng hô với Hướng Ca, trong giọng nói mang theo chút sủng nịch không dễ nhận ra.
Hướng Ca được đại lão khen, hai má thoáng ửng đỏ, đưa tay sờ mũi rồi ngượng ngùng nói: “Chỉ là tình cờ trước đây từng chơi game này thôi, giỏi giang gì đâu ạ.”
Cô không để ý đến cách xưng hô của Sở Vân Kiêu đối với mình.
“Tôi thấy cô rất giỏi.”
“Hihi.” Hướng Ca cười ngây ngô: “Anh học cũng rất nhanh.”
Tuy anh gà nhưng khả năng tiếp thu rất cao, có thể ghi nhớ tất cả cứ điểm quan trọng.
Đối với một người làm tổng giám đốc hàng ngày xử lý trăm công nghìn việc mà nói, như vậy đã là rất giỏi rồi.
Sở Vân Kiêu cười nhạt: “Bây giờ giữa chúng ta là quan hệ cô trò, cô không cần gọi tôi bằng “anh”* nữa, gọi như thế nghe rất xa cách.”
*Chữ “anh” ở đây là từ 您 - nín, mang ý nghĩa trang trọng khách sáo, thường dùng để gọi người bề trên.
“Như vậy không hay lắm đâu?” Hướng Ca hơi giật mình, dù sao đối phương cũng lớn hơn mình, cái gì cần lễ phép thì vẫn phải tuân theo chứ.
“Vậy tôi cũng gọi cô là “cô”* nhé?” Sở Vân Kiêu hỏi ngược lại.
*Chữ “anh” và “cô” ở đây đều là từ 您 - nín, mang ý nghĩa trang trọng khách sáo, thường dùng để gọi người bề trên.
Hướng Ca vội vàng xua tay: “Không được không được!”
Sở Vân Kiêu: “Vậy cả hai chúng ta đều không được gọi như vậy nữa.”
Hướng Ca đành phải thỏa hiệp: “Được rồi.”
Ý cười trên mặt Sở Vân Kiêu càng rõ nét hơn: “Cảm ơn cô giáo Hướng.”
Hai người lại thêm mấy ván game nữa, dưới sự dẫn dắt của Hướng Ca, Sở Vân Kiêu vượt ải Tân Thủ Thôn, liên tục thăng mấy cấp.
Bất tri bất giác sắc trời đã sẩm tối, Sở Vân Kiêu đề nghị hai người cùng đi ăn cơm.
“Không cần đâu.” Hướng Ca khéo léo từ chối: “Tôi phải về có việc, để lần sau đi.”
Cô còn phải về ký túc xá viết bản thảo, sau khi chia tay Sở Hạ Phàm, cô không nhận được phương án thiết kế nào nữa nên chỉ có thể dựa vào việc viết bản thảo để kiếm tiền sinh hoạt, vì vậy phải đảm bảo cập nhật bài mới mỗi ngày.
Ánh mắt Sở Vân Kiêu tối sầm lại, trong lòng có chút mất mát thoảng qua.
Nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi: “Tôi đưa cô về.”
Anh nói rồi chống tay lên thành ghế định đứng dậy, chuẩn bị xuất phát.
Hướng Ca vội vàng ngăn anh lại: “Tôi tự gọi xe về được rồi.”
Sao cô có thể để một người bận rộn như anh đưa cô về được chứ?
Sở Vân Kiêu mím môi: “Bởi vì tôi có liên quan đến Sở Hạ Phàm?”
Anh là chú của Sở Hạ Phàm, hiện giờ Hướng Ca đã chia tay Sở Hạ Phàm nên chắc chắn cô không muốn qua lại với những người có liên quan.
Hoặc là ngại quan hệ giữa anh và Sở Hạ Phàm nên không muốn thân thiết với anh.
Ánh mắt ảm đạm của anh khiến Hướng Ca khó chịu, cô vội vàng giải thích: “Không phải, tuy anh là chú của anh ta, nhưng hai người là hai cá thể độc lập, tôi sẽ không vì anh ta mà xa lánh anh.”
Cô nói nhanh đến nỗi mặt mũi đỏ ửng lên. Hai gò má phiếm hồng và nét mặt khẩn trương khiến cô thoạt nhìn vừa ngây thơ vừa xinh đẹp động lòng người.
“Thời gian của anh nên dùng cho công việc mới phải, hơn nữa... xe của anh hút mắt quá.”
Chiếc Maybach đã từng xuất hiện ở trường hai lần, và Hướng Ca cũng từng xuất hiện trong hai bài đăng trên diễn đàn trường.
Nếu hôm đó Sở Vân Kiêu không xuất hiện ở trường, sau đó nói rõ quan hệ giữa anh và Hướng Ca thì có lẽ là đủ thể loại tin đồn với nội dung “Hướng Ca được đại gia bao nuôi” đã bay rợp trời từ lâu rồi.
Chỉ có điều, mặc dù tất cả mọi người đều đã biết thân phận của anh, nhưng vẫn sẽ có người thấy ngứa mắt.
Nếu chiếc Maybach này thường xuyên xuất hiện ở tầng dưới ký túc xá, vậy nó chắc chắn sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết.
Thấy Sở Vân Kiêu chậm rãi gật đầu, Hướng Ca cứ nghĩ rằng anh đã hiểu.
“Đổi xe khác thì sao?” Sở Vân Kiêu lại hỏi.
Hướng Ca: “...”
Xem ra là vẫn chưa hiểu.
“Đùa thôi.” Sở Vân Kiêu cong môi cười.
Số lần anh nở nụ cười ngày hôm nay còn nhiều hơn so với cả một năm trước.
“Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì khiến cô khó xử.” Sở Vân Kiêu trầm giọng nói.
Nghe vậy, Hướng Ca thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười thoải mái: “Tôi tin anh.”
Sở Vân Kiêu và Sở Hạ Phàm hoàn toàn khác nhau, cô lựa chọn tin tưởng anh vô điều kiện.
Câu nói này đã chạm vào trái tim anh, khiến anh không khỏi ngẩn người trong chốc lát.
“Ừ.” Giọng nói của anh tràn đầy hơi ấm.
Cuối cùng Hướng Ca tự mình bắt xe về trường, cũng may khoảng cách hai nơi không xa nên hơn mười phút sau đã về đến ký túc xá.
Cô và Tiểu Thu hẹn nhau đi ăn tối, Tiểu Thu đứng chờ cô trước cổng trường, hai người tay trong tay dắt nhau đi căng tin.
Tiểu Thu hỏi cô: “Mấy ngày nay cậu cứ chạy ra ngoài liên tục, tìm được việc làm rồi sao?”
Hướng Ca dựa vào vai Tiểu Thu, cười nói: “Vẫn chưa tìm được, mình đi xử lý một ít chuyện thôi.”
Tiểu Thu thừa dịp nhéo mặt cô, xúc cảm rất tuyệt, không nỡ thả tay ra.
“Có chuyện gì thì cứ nói với bọn mình. Tuy bọn mình không có nhiều tiền nhưng ít nhiều gì cũng có thể san sẻ với cậu đôi chút. Đừng lẳng lặng gánh vác một mình.” Tiểu Thu sợ Hướng Ca sẽ mệt vì chuyện của bà ngoại.
Nghe bạn thân an ủi, trong lòng Hướng Ca cũng cảm thấy ấm áp hẳn lên.
“Yên tâm đi, mình không sao. Mấy hôm nữa mình sẽ rao bán tất cả bất động sản của ông ngoại để lại, như vậy là sẽ đủ tiền lo liệu thuốc thang và viện phí cho bà ngoại.”
Tiểu Thu thở phào nhẹ nhõm, cô ấy cảm thấy rất may mắn: “May là ông ngoại cậu đã giữ lại một phần.”
“Ừ.” Hướng Ca cũng cảm thấy rất may mắn.
“Và cả Sở Hạ Phàm nữa, nếu anh ta tiếp tục quấy rầy cậu thì cậu cứ báo cảnh sát đi, đừng nể nang gì nữa.”
“Được rồi.”
Nói Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, hai người vừa mới nhắc tới Sở Hạ Phàm thì Hướng Ca liền nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ.
Cô bắt máy, giọng điệu say khướt của Sở Hạ Phàm liền truyền đến từ ống nghe.
Nghe tiếng ồn vọng vào điện thoại, hẳn là anh ta đang ở quán bar và có vẻ là đã uống rất nhiều rượu.
Hướng Ca nhíu mày, đang định cúp máy.
“Hướng Ca!” Sở Hạ Phàm rống lên một tiếng như giày vò tâm can.
Động tác tắt máy của Hướng Ca khựng lại, chợt nghe người ở đầu dây bên kia tiếp tục hét lên: “Tôi biết vì sao cô dám rời bỏ tôi rồi, cô không cần tiền đúng không? Ông ngoại cô đã để lại tài sản cho cô...”
“Sở Hạ Phàm, anh có thôi đi không?” Hướng Ca nổi giận, không ngờ anh ta lại thuê người điều tra cô.
Loại du͙c vọnɠ kiểm soát này khiến người ta không rét mà run.
Sở Hạ Phàm cười hống hách: “Tôi không thôi, trừ khi cô chịu quay về bên tôi.”
Giọng nói của Hướng Ca rất lạnh: “Không bao giờ.”
Nghe cô thẳng thừng từ chối, Sở Hạ Phàm trầm mặc vài giây nhưng rất nhanh lại cười phá lên.
“Cô sẽ quay lại thôi, tôi đã sai người điều tra rồi, tuy ông ngoại cô để lại tài sản cho cô nhưng cũng đã đặt ra điều kiện. Số tài sản này được dùng làm của hồi môn cho cô, cũng tức là cô phải đi lấy chồng thì mới có thể nhận được những thứ này.”
“Trừ tôi ra, cô còn có thể lấy ai được nữa? Tìm bừa một người ngoài đường chắc?” Sở Hạ Phàm bắt đầu đắc ý.
Đồng tử Hướng Ca co rút, cô không hề biết đến điều kiện này.
Nếu những gì Sở Hạ Phàm nói là thật, vậy đúng là hiện giờ cô không thể tìm được đối tượng thích hợp để kết hôn. Nhưng cô không thể kéo dài thêm nữa, cô có thể chờ, nhưng bà ngoại thì không.
Cô cắn chặt môi, bởi vì dùng sức mà khớp xương trên tay cầm điện thoại trắng bệch ra.
“Tiểu Ca, quay về với anh, anh thề từ nay trở đi sẽ cắt đứt quan hệ với những người phụ nữ khác. Anh chỉ đối xử tốt với một mình em.”
Sở Hạ Phàm nói xong, giọng nói nghẹn ngào, cuối cùng ôm điện thoại thủ thỉ đầy thống khổ.
“Anh nhớ em lắm, chỉ cần nghĩ đến việc không còn em bên cạnh là anh lại khó chịu đến mức không thể ngủ được. Anh không quen.”
Hướng Ca lẳng lặng nghe anh ta khóc lóc một hồi, sau đó lạnh nhạt đáp: “Ờ.”
Cô đưa điện thoại ra trước mặt mình, tay đặt gần nút gác máy, hít một hơi thật sâu, trước khi cúp máy còn phũ phàng bật cười thành tiếng: “Đáng đời!”
Trong một giây cúp điện thoại, Hướng Ca cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Tiểu Thu đứng bên cạnh không kìm được giơ ngón cái lên: “Chơi đẹp lắm.”
Hướng Ca kiêu ngạo hất cằm lên: “Đương nhiên rồi.”
Cô còn chưa kịp suy nghĩ xem rốt cuộc lời Sở Hạ Phàm nói có phải thật hay không thì đã phải nghênh đón một vị khách không mời mà đến khác.
Lâm Thanh Cách xuất hiện trước mặt Hướng Ca, hơn nữa còn cố ý làm như vô tình đặt lên bụng: “Hướng Ca, tôi có chuyện muốn nói với cô.”