Hướng Ca vừa dầm mưa nên quần áo ẩm ướt, đế giày cũng bị dính một ít bùn đất, nhìn cô vô cùng nhếch nhác.
Mà Sở Vân Kiêu bên cạnh lại là một thân âu phục đắt tiền, lạnh lùng cao quý, giày da dưới chân sạch sẽ bóng loáng.
Sự tương phản rõ rệt như vậy khiến Hướng Ca lập tức đứng khựng lại.
Bàn tay mảnh khảnh đặt bên cửa xe nhưng không dám ngồi vào.
Cảm giác lúc này mà ngồi bên cạnh Sở Vân Kiêu thì sẽ làm ô uế anh mất.
Hai người quả nhiên không hợp nhau.
Hướng Ca cắn môi dưới, đang định lùi về sau.
Bỗng nhiên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Sở Vân Kiêu ở trong xe vang lên: “Lên xe.” Giọng điệu nghe có vẻ hơi giận dữ, ngoài ra còn mang theo chút mất kiên nhẫn.
Hướng Ca nghe Sở Hạ Phàm nói tính tình của ông chú này rất xấu, anh không thích dây dưa dài dòng, cũng không thích người ta làm trái ý của mình.
Nếu bây giờ cô từ chối lên xe, liệu có khiến Sở Vân Kiêu giận tím người hay không?
Trong đầu Hướng Ca bỗng hiện lên gương mặt âm trầm của Sở Vân Kiêu khi đối phó mình, lập tức bị dọa sợ tới mức rụt cả cổ lại.
Động tác nho nhỏ này lọt vào mắt Sở Vân Kiêu lại mang ý tứ khác.
Sao hả? Anh tốt bụng giúp đỡ cô, cô còn sợ cái gì?
Nhìn anh giống kẻ xấu lắm à?
Nghĩ đến đây, hai hàng lông mày của Sở Vân Kiêu nhíu chặt lại.
Tài xế nhận thấy tâm trạng của Sở Vân Kiêu có gì đó không ổn, vội vàng nói với Hướng Ca: “Hướng tiểu thư, mưa càng lúc càng nặng hạt, chúng ta cứ lên xe trước rồi có gì nói sau.”
Không đợi Hướng Ca do dự, tài xế đã đẩy cô lên xe.
Vừa ngồi vào xe, Hướng Ca đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, hình như mùi hương này toát ra từ trên người Sở Vân Kiêu.
Mùi hương thanh mát cộng với cặp kính gọng vàng kim trên sống mũi, chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm nhận được hơi thở thanh nhã cấm dục.
Lúc này, tâm trạng hụt hẫng vì người ngợm nhếch nhác bẩn thỉu của Hướng Ca cũng nhanh chóng được xoa dịu.
“Làm phiền ạ.” Hướng Ca nói với Sở Vân Kiêu.
Tay trái Sở Vân Kiêu cầm một tập văn kiện, tay phải giữ một góc giấy, ngón tay lơ đãng miết chặt.
Nghe Hướng Ca nói, anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu.
“Ừ.” Giọng nói trầm thấp trong trẻo lạnh lùng đi kèm với tiếng lật giấy.
Hướng Ca không nói gì nữa, cố gắng nép mình về phía cửa, không dám lại gần Sở Vân Kiêu.
Suốt quãng đường đi, Sở Vân Kiêu vẫn luôn chăm chú cúi đầu xem tài liệu, không hề chú ý đến Hướng Ca.
Hướng Ca cũng không dám quấy rầy anh, tự lấy điện thoại ra nghịch giết thời gian.
Bạn cùng phòng đã đăng tải ảnh chụp buổi tụ tập hôm nay lên vòng bạn bè, Hướng Ca lướt xuống dưới rồi ấn like.
Cô còn nhìn thấy một bài đăng trên vòng bạn bè của một người bạn của Sở Hạ Phàm.
Người nọ đăng một đoạn video ngắn với dòng caption: “Tiệc của Sở Thiếu, ai muốn uống rượu thì đến hết đây.”
Sau đó, anh ta trả lời một bình luận ở phía dưới: “Ừ, Lâm Thanh Cách vừa ở nước ngoài về.”
Vừa nãy người này còn nói mình không gặp Sở Hạ Phàm, nhưng bây giờ lại đang uống rượu với anh ta.
Hướng Ca nhíu mày, mở video ra xem.
Cô quên chỉnh lại âm lượng, video vừa chạy thì tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã truyền từ loa ra ngoài, vang vọng trong xe.
Hướng Ca cả kinh, tay chân luống cuống vội vàng tắt video rồi điều chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất.
Cô lén nghiêng mặt nhìn Sở Vân Kiêu xem anh có tức giận hay không.
Nhưng hình như Sở Vân Kiêu đang đắm mình trong công việc, vẫn chưa để ý đến tình huống vừa rồi.
Hướng Ca ôm ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhanh tay ấn like, sau đó thoát khỏi vòng bạn bè, không nghịch điện thoại nữa.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Sở Vân Kiêu lật tài liệu, ngay cả hô hấp mà Hướng Ca cũng không dám dùng sức quá mạnh.
Hiện giờ cô đã hiểu vì sao Sở Hạ Phàm lại sợ Sở Vân Kiêu đến vậy, ở cùng một chỗ với người như anh, áp lực trong lòng thật sự rất lớn.
Nhưng áp lực lớn hơn vẫn còn ở phía sau, đang ngồi, bỗng nhiên điện thoại của Hướng Ca đổ chuông.
Tuy âm lượng không quá lớn nhưng lại là lần thứ hai phát ra tiếng ồn.
Ngay cả Sở Vân Kiêu cũng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía cô.
Bị đôi mắt trong veo lạnh lùng, không có chút cảm xúc kia nhìn khiến cô cảm thấy cực kỳ lúng túng, chỉ hận không thể nhảy khỏi xe ngay tức khắc.
Cô nuốt nước bọt, sau khi nhìn thấy người gọi là Sở Hạ Phàm, nhất thời không biết nên nghe hay cúp máy.
Sở Vân Kiêu đảo mắt nhìn qua màn hình điện thoại của Hướng Ca, sau đó lại rũ mắt tiếp tục xem tài liệu.
Ánh đèn đường từ ngoài cửa sổ lóe lên, chiếu vào gương mặt góc cạnh của Sở Vân Kiêu.
Chỉ thấy đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên và nói: “Nghe đi.”
Giọng điệu dứt khoát, câu chữ ngắn gọn, Hướng Ca không kịp phản ứng lại: “Hả?”
Xe chạy nhanh trên đường, đèn đường lập lòe chiếu vào trong xe, hắt lên một bên mặt của Sở Vân Kiêu, sau câu nói đó, bờ môi mỏng kia cũng không mở ra thêm một lần nào nữa.
Đến bây giờ Hướng Ca mới nhận ra Sở Vân Kiêu vừa nói gì, vội vàng ấn nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Hướng Ca vô thức nhíu mày, đưa điện thoại ra xa tai.
Giọng nói của Sở Hạ Phàm lè nhè như đang say rượu: “Tiểu Ca, em đang làm gì vậy? Sao mãi mới nghe điện thoại?” Giọng điệu mang theo chút bất mãn, dường như đang trách móc Hướng Ca nghe điện thoại chậm.
Ban đầu Hướng Ca còn tự an ủi mình rằng mỗi người đều phải lấy sự nghiệp làm trọng, Sở Hạ Phàm bận công việc nên mới lơ là việc quan tâm mình.
Nhưng lúc này nghe thấy giọng điệu đầy trách cứ của Sở Hạ Phàm, bỗng nhiên Hướng Ca cảm thấy mình rất hèn mọn.
Cô cười khẽ: “Đi chơi với bạn cùng phòng, lúc chuẩn bị về thì trời mưa nên không gọi được xe.”
Ngập ngừng mấy giây, cô lại nói tiếp: “Em dầm mưa ướt hết cả người.”
Sở Hạ Phàm cũng thoáng khựng lại, sau đó nói với cô bằng giọng ngà ngà say: “Anh bận chuyện công việc, em phải thông cảm cho anh nhiều hơn.”
Hướng Ca không nói gì, cô có thể hiểu Sở Hạ Phàm bận rộn vì công việc, nhưng rõ ràng là anh có thể nói trước để cô đỡ phải ở lại chờ, nhưng cuối cùng không thấy người đâu, và cũng chẳng có tin nhắn thông báo nào.
Về điểm này... Hướng Ca không thể nào hiểu được.
Hướng Ca im lặng khiến Sở Hạ Phàm thấy hơi cáu kỉnh: “Lần sau, lần sau anh nhất định sẽ đến đón em.”
Hướng Ca đã nghe những lời này vô số lần, sau khi phải nghe quá nhiều thì trái tim cũng tê dại rồi.
Lúc này Hướng Ca rất bình tĩnh, cô không hề tức giận dù chỉ một chút.
Cô nói rất nhẹ nhàng: “Anh cứ bận tiếp đi.”
“Được, khách hàng hôm nay rất quan trọng, đợi khi nào xong việc anh sẽ...”
Không để Sở Hạ Phàm nói xong, Hướng Ca trực tiếp cúp máy.
Không cần nghe thì cô cũng biết những lời phía sau là gì, phải nghe quá nhiều nên cô đã thuộc lòng rồi. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là “đợi khi nào xong việc anh sẽ đến tìm em”, “đợi khi nào xong việc anh sẽ mua quà cho em“...
Hướng Ca căn bản không cần những lời hứa này.
Sau khi cúp điện thoại thì cô mới nhớ ra mình đang ở trên xe của Sở Vân Kiêu, không giữ thể diện cho cháu trai ngay trước mặt chú của người ta... hình như cũng hơi quá đáng.
Nhưng dường như Sở Vân Kiêu không hề có hứng thú với những chuyện này, sau khi cô cúp máy cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Hướng Ca thầm nghĩ, quả nhiên người làm chuyện lớn có khác...
Nhưng tài xế lại có vẻ rất để ý đến chuyện này, ông nhìn Hướng Ca qua gương chiếu hậu: “Sở thiếu gia lại ra ngoài xã giao phải không? Bây giờ là lúc phấn đấu vì sự nghiệp nên cậu ấy rất vất vả, đôi khi sẽ có lúc lơ là, mong cô thông cảm cho cậu ấy nhiều hơn.”
“Thật ra trước kia cậu ấy không chú tâm vào công chuyện làm ăn lắm đâu, sau này gặp được... Ôi chao, con người sống trên đời rồi sẽ có lúc tỉnh ngộ. Trạng thái của cậu ấy như bây giờ rất tốt, cố gắng làm việc mới có thể cho cô một tương lai ổn định.”
Hiển nhiên là tài xế đang nói tốt cho Sở Hạ Phàm, khuyên nhủ Hướng Ca bớt giận.
Hướng Ca mỉm cười: “Vâng, tôi hiểu.” Cô không muốn làm tài xế khó xử.
Bỗng nhiên Sở Vân Kiêu ngồi bên cạnh khẽ động đậy.
Hẳn là anh đã xem tài liệu xong, ngửa đầu cho đỡ mỏi cổ.
“Dựa vào người khác, không bằng dựa vào chính mình.” Sở Vân Kiêu bất ngờ tham gia vào câu chuyện của hai người.
Hướng Ca kinh ngạc nhìn về phía anh, thấy anh giơ tay đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi thì cứ tưởng anh còn lời hay ý đẹp cần phát biểu.
Kết quả là người đàn ông này chỉ nói hai chữ: “Đến rồi.”
Theo lời anh nói, chiếc Maybach cũng dừng lại ở cổng vào ký túc xá của Hướng Ca.
“Xuống xe.” Người nào đó hạ lệnh đuổi khách không chút lưu tình.
Hướng Ca cũng không muốn ngồi cạnh vị đại nhân kiệm lời như vàng này một giây một phút nào nữa, chính cô cũng sợ chết đi được!
Cô vội vã mở cửa xuống xe.
Kết quả vừa mở cửa xe ra, gió lạnh bên ngoài lập tức ập tới.
Hướng Ca giật mình ngỡ ngàng, gió thổi qua khiến cô lạnh đến mức không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Lúc này cô mới nhận ra trong xe có máy sưởi, vì vậy mặc dù quần áo của cô hơi ướt nhưng sau khi lên xe cũng không hề thấy lạnh.
Cũng may đã đến dưới lầu ký túc xá, cô chỉ cần leo cầu thang lên phòng là được, chịu gió máy một tí cũng chẳng đáng gì.
Đầu mũi hơi ngứa, Hướng Ca nhịn hắt xì, sau đó cắn răng chuẩn bị chạy ra ngoài.
“Chờ đã.” Giọng nói của Sở Vân Kiêu còn lạnh hơn gió thổi bên ngoài.
Hướng Ca hoài nghi quay đầu lại, ngay sau đó có một tấm chăn lông nhỏ rơi xuống đùi cô. Chăn lông mềm mại chạm vào da thịt, chân cô lập tức ấm hơn rất nhiều.
“Chú Sở?” Hướng Ca không hiểu.
Khóe miệng Sở Vân Kiêu khẽ giật lên, anh vẫn không thể chấp nhận cách xưng hô này.
Tài xế nhìn ra dụng ý của Sở Vân Kiêu, cất tiếng giải thích thay anh: “Ý của tiên sinh là bảo cô khoác vào, bên ngoài rất lạnh.”
Sở Vân Kiêu không lên tiếng mà chỉ nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh không phủ nhận, chứng tỏ đây chính là dụng ý của anh.
Hướng Ca nghĩ thầm, dù sao cô cũng là bạn gái của Sở Hạ Phàm, tuy Sở Vân Kiêu lạnh lùng, nhưng anh là trưởng bối nên vẫn rất quan tâm đến con cháu trong nhà.
Cô không từ chối, nhận lấy tấm chăn khoác lên người, cơ thể dần dần ấm lên.
Sau khi cảm ơn, cô xuống xe.
Tiểu Thu đứng chờ cô dưới lầu, vừa liếc mắt đã nhìn thấy chiếc xe màu đen sang trọng này, nhưng cô ấy không hề liên tưởng chiếc xe sang với Hướng Ca. Tuy Sở Hạ Phàm là công tử nhà giàu nhưng vẫn chưa giàu đến mức độ này.
Cho đến khi nhìn thấy Hướng Ca bước từ trên xe xuống, Tiểu Thu kinh ngạc ngây cả người.
“Tiểu... Tiểu Ca?” Tiểu Thu tiến lên nghênh đón, trong tay còn cầm theo áo khoác đã chuẩn bị từ trước.
Cô ấy hỏi với giọng điệu khó tin: “Xe cậu gọi được đây à?”
Vận may cũng tốt quá nhở!
Nhưng mà... người lái Maybach mà cũng cần chạy xe kiếm tiền trang trải cuộc sống hay sao?
Hướng Ca nghẹn họng, hạ giọng nói: “Mình không gọi được xe, đúng lúc gặp chú của Hạ Phàm nên chú ấy đã đưa mình về.”
“Chú của anh ta tốt bụng đấy nhỉ!” Tiểu Thu cứ nghĩ chú của Sở Hạ Phàm sẽ là một người đàn ông trung niên chừng năm, sáu mươi tuổi nên cũng không nghĩ nhiều.
Hướng Ca hồi tưởng lại thái độ lạnh lùng của Sở Vân Kiêu, cô im lặng. Lại nhìn tấm chăn trên vai, sau đó chậm rãi nói: “Đúng là rất tốt bụng.”
Dưới lầu hút gió rất lạnh, hai người vừa nói chuyện vừa chuẩn bị lên lầu.
Trước khi đi, Hướng Ca quay đầu lại khom lưng về phía người trong xe để cảm ơn một lần nữa.
Chờ Hướng Ca lên lầu, tài xế mới dè dặt nhìn về phía Sở Vân Kiêu từ gương chiếu hậu: “Tiên sinh, chúng ta đi chưa?”
Chỉ thấy Sở Vân Kiêu thu hồi tầm mắt, tấm lưng thẳng tắp dựa vào lưng ghế, giữa hai hàng lông mày mang theo chút mệt mỏi.
Suốt năm ngày trước đó, mỗi ngày anh chỉ ngủ được vỏn vẹn ba tiếng đồng hồ, hôm nay vừa hoàn tất việc thu mua công ty trò chơi, tài xế đang chuẩn bị đưa anh về nhà nghỉ.
Không ngờ trên đường về nhà lại gặp Hướng Ca, càng không ngờ Sở Vân Kiêu lại nhớ rõ cô.
Tài xế cảm thấy khá ngạc nhiên khi Sở Vân Kiêu đồng ý đưa Hướng Ca về trường học, hơn nữa trước khi Hướng Ca ngồi vào xe, anh còn bảo ông bật máy sưởi lên.
Không giấu gì mọi người, dọc quãng đường đi, tài xế nóng đến mức mồ hôi chảy thành dòng. Nhưng Sở Vân Kiêu không nói nên ông cũng không dám hạ nhiệt độ xuống.
Vừa rồi khi Sở Vân Kiêu đưa chăn cho Hướng Ca, tài xế lại càng ngạc nhiên hơn.
Nhưng nghĩ lại, ba của Sở Hạ Phàm đối xử rất tốt với Sở Vân Kiêu, vì vậy việc Sở Vân Kiêu quan tâm cháu dâu tương lai cũng là chuyện bình thường.
Sở Vân Kiêu tháo kính xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Đi thôi.”
Lúc này chiếc Maybach màu đen mới từ từ khởi động, rời khỏi cổng ký túc xá trong ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của quần chúng vây xem.
*****
Sau khi Hướng Ca về phòng, cô nhanh chóng đi tắm nước nóng, sau đó thay vào một bộ quần áo ngủ sạch sẽ thoải mái.
Sau khi tắt đèn, mọi người nằm trên giường và bắt đầu kể chuyện bát quát.
Nói mãi nói mãi, không biết tại sao đề tài lại chạy về phía Hướng Ca và bạn trai của cô.
Hành động của Sở Hạ Phàm hôm nay thật khiến người ta tức giận, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Xuất phát từ sự quan tâm giữa bạn bè với nhau, bạn cùng phòng khuyên Hướng Ca nên lý trí một chút, đừng nên lún sâu vào mối quan hệ này.
Đương nhiên mấy người các cô cũng không dám nói quá thẳng thắn, chỉ sợ Hướng Ca sẽ nghĩ mọi người đang cố tình châm ngòi ly gián.
Tất nhiên là Hướng Ca đều hiểu được những điều này, đặc biệt là chuyện tối nay đã khiến cô mạnh dạn đưa ra quyết định.
Chỉ là cô nghĩ chuyện này nên để khi nào gặp nhau rồi nói, như vậy cũng là sự tôn trọng dành cho đối phương.
Cô vừa có ý nghĩ này thì chuông điện thoại vang lên, thông báo một tin nhắn mới đến từ người em gái cùng cha khác mẹ - Gia Ninh.
Hướng Gia Ninh: “Đây chẳng phải là người bạn trai mẫu mực của ai đó hay sao? Hóa ra là mẫu mực kiểu ôm ấp hôn hít với người phụ nữ khác trong quán bar à?”
Sau khi xem xong dòng tin nhắn này, một video được gửi đến ngay sau đó.
Trong bóng tối lờ mờ, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt Hướng Ca, lúc này, trái tim cô như đống tro tàn.