Hồ Ngọc Nhu vừa ngồi xuống, A Hương đã cầm lá thư đưa vào. "Bẩm thái thái, là thư của ngài, nghe nói là của nữ nhân gửi."
Sau khi Hồ Ngọc Nhu vào kinh, lúc đầu được đi xã giao vài lần với Lương Nguyệt Mai, sau đó cô có thai, sau đó nữa thì Lương Nguyệt Mai có thai, tính ra đã lâu chưa đi đây đó.
Lúc này nhận thư, Hồ Ngọc Nhu không khỏi tò mò, bèn cầm lấy và mở ra. Ơ, thư của Hồ Ngọc Uyển!
Chu Thừa Vũ không kể việc 3 ngày trước gặp Hồ Ngọc Uyển cho Hồ Ngọc Nhu biết. Bởi hai chị em không thân thiết là thứ nhất, thứ hai vì cô nàng có dấu hiệu sẩy thai, kể lại không tốt lắm.
Nên giờ Hồ Ngọc Nhu rất kinh ngạc, Hồ Ngọc Uyển bặt tin từ lúc rời nhà trốn đi ở huyện Trường Châu, hiện tại nhận được thư, lẽ nào cô nàng đến Kinh thành rồi sao?
Ây ya, nghé con không sợ cọp mà. một tiểu cô nương dám bỏ nhà đến Kinh thành xa xôi vạn dặm, e là chỉ có Triệu Tịch Ngôn cho cô nàng dũng khí.
Tiếc thay, tìm được cũng vô vọng mà thôi.
Hồ Ngọc Nhu không nghĩ nữa, cô cúi đầu xuống, nghiêm túc đọc thư. Trong thư, Hồ Ngọc Uyển nói cô nàng rất biết ơn Chu Thừa Vũ vì đã cứu mình. Chu Thừa Vũ cứu nàng thì chẳng lấy làm lạ, cái lạ là Hồ Ngọc Uyển biết cảm ơn, đúng kiểu mặt trời mọc phía tây.
Thư không dài, ngoài lời cảm ơn ban đầu, sau đó nói đến cô nàng đã thuê tiêu cục hộ tống về nhà, hôm nay sẽ lên đường. Cuối thư, ngoài ba chữ ‘rất xin lỗi’ chính là chúc phúc: Chúc Hồ Ngọc Nhu tương lai phu thê ái ân, con đàn cháu đống, cả đời hạnh phúc.
Đặt lá thư xuống, Hồ Ngọc Nhu không khỏi thổn thức.
Hồ Ngọc Uyển nhất định đã trải qua biến cố gì đó, nếu không sao đột ngột thấu hiểu trần ai.
Có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970899/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.