Đêm nay, Hồ Ngọc Nhu ngủ không yên giấc, nửa đêm tỉnh vài lần. Cũng may sau đó, Chu Thừa Vũ về đến, cô vơi dần nỗi sợ, nhưng hừng đông vẫn bừng tỉnh.
Mặc dù bên ngoài trời vẫn xám xịt, Chu Thừa Vũ đã đi, nhưng Quản ma ma và A Hương nghe tiếng động, vội vã tỉnh lại, rón rén đi vào.
“Thái thái sao thế?” Quản ma ma cẩn thận đỡ Hồ Ngọc Nhu dậy, vẻ mặt đầy lo lắng, “Sao vậy, khó chịu ở đâu? Đứa nhỏ thế nào rồi?”
Hồ Ngọc Nhu vỗ vỗ tay bà, đáp: "Ma ma đừng lo, con không sao."
Quản ma ma khẽ gật đầu, chờ A Hương mang chậu nước đến, bà nhúng khăn và vắt đưa cho Hồ Ngọc Nhu lau mặt. “Trời chưa sáng hẳn, lão gia và Túc Thân Vương đã đi, có dặn dò chúng nô tỳ hầu hạ ngài cẩn thận, còn ngài ấy và Túc Thân Vương ra ngoài ăn sáng.”
Hồ Ngọc Nhu tươi tỉnh, hỏi tình hình, "Túc Thân Vương có thái độ thế nào? Có cãi nhau với lão gia không? Còn có tin tức mới của Tiểu Vân không? Ngọc Tiên còn ngủ chứ?"
Quản ma ma trả lời từng câu một.
Nghe tin Hồ Ngọc Tiên vẫn còn ở sương phòng, Hồ Ngọc Nhu không thể không nhanh tay, tắm rửa sạch sẽ và thay bộ quần áo được chuẩn bị trước, mặc dù nhanh chóng, nhưng xong việc thì trời cũng vừa tỏ.
Hôm qua là nửa đêm, Lương Thành Vân chấn thương không thích hợp di dời, nên vẫn ở sương phòng bên trái. Lúc cô đến, dưới mái hiên có hai nha đầu canh gác, còn cửa đã đóng chặt.
Hồ Ngọc Nhu đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970895/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.