Hồ Ngọc Nhu bị Chu Thừa Vũ ôm vào phòng, vì trước đó bị thổi mê hương, nên chàng sai người mở hết cửa ra vào và cửa sổ lập tức. Cũng may bây giờ đang là cuối hè, sau cơ mưa chỉ có gió mát mẻ chứ không phải gió lạnh.
Hồ Ngọc Nhu ôm ống nhổ, súc miệng không biết bao nhiêu lần, nhưng cảm giác buồn nôn không chấm chứt, nôn đến mức không còn gì để nôn. Dưới ánh đèn mờ ảo, nét mặt cô không hiện rõ vẻ tái nhợt, nhưng chỉ cần cô nhíu mày, đủ khiến Chu Thừa Vũ siết chặt tay, tim nhói đau.
"Thiếp không sao đâu..." Hồ Ngọc Nhu tranh thủ lúc không ói mửa, lên tiếng thúc giục, "Đừng quan tâm thiếp nữa, chàng đi xem Tiểu Vân và Ngọc Tiên đi ..."
Đêm nay bọn họ đã giết người.
cô không muốn nhớ đến, càng không dám nhớ, không biết một cô bé như Ngọc Tiên ra sao. Còn Lương Thành Vân, ban nãy đệ ấy nằm trong vũng máu. Hồ Ngọc Nhu thật lòng lo sợ cậu có gì không may, dẫu sao bị thương rất nặng.
Còn nàng thì sao?
Nàng vẫn là một tiểu cô nương, cũng trải qua khó chịu, hãi hùng.
một tay Chu Thừa Vũ khẽ vỗ về trên lưng cô, tay còn lại nắm chặt vào thành giường. Chàng siết chặt đến mức tay không còn cảm giác.
"Chàng đi nhanh đi--" Hồ Ngọc Nhu lại nôn, lại tranh thủ lúc dừng nôn mà giục tiếp, "Thiếp không sao thật mà, không biết đại phu đến chưa, không biết Tiểu Vân ra sao rồi."
không chỉ chính phòng bị thổi mê hương, ngay cả sương phòng cũng bị, lúc này không có một gia nhân nào tỉnh lại, chỉ có một mình Hồ Ngọc Nhu ở đây.
Chu Thừa Vũ không an tâm về cô, nhưng biết rõ hiện tại cô lo lắng cho người khác hơn. Gật đầu, Chu Thừa Vũ dừng vỗ lưng cho Hồ Ngọc Nhu, nói: "Ta đi xem thử, sẽ trở lại ngay."
Hồ Ngọc Nhu muốn gật đầu, nhưng cơn buồn nôn lại ập đến, vội vàng nôn mửa.
Ngón tay Chu Thừa Vũ khẽ run, song chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970893/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.