Đến cùng, Thanh di nương mang theo tiểu tay nải, vừa lau nước mắt vừa ra đi.
Nàng ta đi ngày trước, ngày sau Chu Thừa Duệ cũng khởi hành, cùng với hai nha hoàn, hai ma ma tự nguyện đi theo và 10 hộ vệ được Chu Thừa Lãng phái đi theo bảo vệ. Tổng cộng 5 xe ngựa hành lý, cứ thế rời khỏi Kinh thành.
Chu lão thái thái và Hồ Ngọc Nhu chỉ tiễn người đến cổng, Chu lão thái thái khóc muốn mù mắt, nhưng lại kiêng dè Hồ Ngọc Nhu có thai nên không dám theo dẫn nàng tiễn khỏi thành.
Chu Thừa Vũ lại tiễn em trai ra khỏi thành, khi đến cửa thành, Chu Thừa Lãng, Chu Thừa Hồng và cả Tạ Kiều đều có mặt. Chu Thừa Duệ đặc biệt bế hai con khỏi xe ngựa, Tạ Kiều rươm rướm nước mắt đón Hữu ca nhi.
Nhưng ba anh em đều không nói gì, Chu Thừa Lãng và Chu Thừa Vũ chỉ vỗ vai em, Chu Thừa Hồng lại không kìm được mà khóc, ôm chầm Chu Thừa Duệ, "Thằng khốn này đủ độc ác! nói đi là đi ngay, không chút nào nhớ thương các ca ca! Đệ phải nhớ, phải nhớ trở về! Dù là năm năm hay mười năm cũng phải lếch về cho huynh!"
Năm năm hay mười năm có khác gì chuyển nhà. Chu Thừa Hồng cố tình nói giảm nói tránh. Khoảng cách từ Kinh thành đến biên cương hơn ba vạn dặm, chuyến này đi là định cư ở Tây Bắc, tương lai có trở về Kinh thành hay không chưa nói trước được. Trước đây khi tất cả anh em ở chung phủ Uy Viễn Hầu, còn không ưa gì nhau nhưng đến lúc biệt ly, ai cũng đau lòng day dứt không thôi.
Tạ Kiều trả lại Hữu ca nhi đang say giấc cho Khổng ma ma và đá chồng mình một phát, "Thôi đi, nhi tử còn mấy năm nữa là cưới vợ rồi, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970887/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.