sự xuất hiện của Hồ Ngọc Nhu khiến Tú Vân vui mừng ra mặt, tuy nàng ta còn sợ Chu Thừa Vũ đứng sau Hồ Ngọc Nhu, nhưng vẫn không kìm được đẩy A Quỳnh ra, bước lên nắm tay Hồ Ngọc Nhu. Tú Vân đưa mắt nhìn cái bụng hơi hiện của Hồ Ngọc Nhu, "Thái thái không sao chứ? Tiểu thiếu gia có sao không?"
“không sao hết!” Hồ Ngọc Nhu đáp, nhìn Tú Vân đong đầy lo âu.
Thoạt nhìn thì Tú Vân vẫn bình thường, nhưng tiếp xúc với nhau, cô nhận ea nàng ta không ổn thật. Nàng ta nhận ra Chu Thừa Vũ và cô, nhưng dường như chỉ nhận biết được hai người. một người từng khóe léo sắc sảo nhưng giờ đây như một cô bé, đôi mắt trong sáng và ngây thơ biết bao.
Lúc Hồ Ngọc Nhu được Chu Thừa Vũ bế ra về, Tú Vân nhoài người về trước nói với theo, "Thái thái chờ nô tỳ, nô tỳ khỏe rồi sẽ đi hầu hạ thái thái!"
Hồ Ngọc Nhu nhoẻn cười đáp lại, rồi quay đầu sang chỗ khác nhanh chóng, khóe mắt cô đỏ hoe.
Chu Thừa Vũ đặt cô lên giường, nhìn cô như thế bèn ngồi xuống mép giường ôm lấy cô. Tú Vân nhặt được cái mạng về là quý lắm rồi, Tiểu Hàn thái y cũng đành bất lực, trừ khi nàng ta tự khỏi bệnh, nếu không cứ thế sống hết đời.
"không sao cả, có chúng ta bảo vệ và nuôi cô ta hết đời này." Chu Thừa Vũ siết chặt tay Hồ Ngọc Nhu và nói khẽ, "Nếu mai sau cô ta thích ai, chúng ta sẽ nâng đỡ người đó để người ta đối xử tốt với cô ta suốt quãng đời còn lại. "
E là sau Lô Quảng, Tú Vân không thích ai được nữa.
Linh cảm Hồ Ngọc Nhu mách bảo điều đó.
cô khó chịu vùi đầu vào ngực Chu Thừa Vũ, nín khóc, một lúc sau mới sờ lên bụng mình nói: "Còn có tiểu bảo bảo của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970885/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.