Lúc đầu, nô tỳ không nên ôm quần áo ngài vào phòng tắm, không nên hại ngài.
Nếu không phải như vậy, nô tỳ... không nên có suy nghĩ không nên có với ngài...
Tú Vân muốn nói cho hết lời, nhưng miệng mấp máy không ra tiếng.
Đôi mắt mệt mỏi, không cầm cự nỗi, cuối cùng nhắm lại.
Như thế cũng tốt, những suy nghĩ không nên có sẽ được chôn cất trong lòng cả đời, chỉ một mình nàng biết là được.
Hồ Ngọc Nhu lập tức thôi khóc.
Giọt lệ ngay khóe mắt, nhưng mãi không rơi xuống.
cô muốn xem thử nàng ta còn thở không, nhưng một tay chặm vết thương, một tay phải đỡ đầu nàng ta, không thể thử được, "Tú Vân... Tú Vân..." cô chỉ có thể khẽ kêu tên cô, sợ khiến nàng ta giật mình.
"Đại phu đến rồi! Đại phu đến rồi!" Giọng của Hồ Ngọc Tiên vang lên.
Hồ Ngọc Nhu đột ngột quay đầu lại, nhưng bắt gặp Chu Thừa Vũ, thấy được chàng, nước mắt lại trào ra, "Chu Thừa Vũ, chàng mau đến xem Tú Vân, mau đến đây xem Tú Vân!"
Chu Thừa Vũ không để ý Tú Vân, chỉ bận tâm Hồ Ngọc Nhu.
Sắc mặt của cô trắng bệch, ai nhìn thấy cũng kinh hãi!
Nhưng chàng cố gắng không thăm hỏi cô, mà nghe lời cô, xem thử Tú Vân còn thở hay không. Sau đó chàng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng còn sống là được.
“Nàng đừng lo, Tú Vân không sao cả”. Chàng an ủi, rồi không kịp nghĩ nhiều, vội đè lại vết thương Tú Vân thay Hồ Ngọc Nhu, sau đó bế nàng ta vào nhà. Sau đó nữa chàng giao người cho Tiểu Hàn thái y, mời đại phu của Lương Thành Vân dẫn đến theo sau chàng. Bản thân chàng không rảnh bận tâm điều khác ngoại trừ bế Hồ Ngọc Nhu về đại phòng.
Hồ Ngọc Tiên và Lương Thành Vân cũng vội vàng theo sau.
Nép mình trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970877/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.