Lương đại phu nhân không an tâm về Lương Minh Nguyên, nên nhờ Hồ Ngọc Nhu đưa bà đến chỗ Hồ Ngọc Tiên. Lương Thành Vân đương nhiên muốn đuổi theo, nhưng không dám nắm tay Hồ Ngọc Nhu, đành đứng sát bên cạnh trông rất dựa dẫm.
Tô thị ngồi ở chính phòng nhìn từ xa, trong lòng có chút khó chịu. Thằng nhỏ này được Chu Thừa Duệ cứu sống, cũng là Chu Thừa Duệ tự mình vất vả đưa về Kinh thành, vậy mà lợi ích lại rơi vào đại phòng?
Sau khi đến Kinh thành, Tô thị không dám nhắc tới thôn trang ở huyện Trường Châu, nhưng vẫn lén tìm kiếm đồ đạc của Chu Thừa Duệ, quả nhiên không tìm thấy sổ sách hay tiền bạc các kiểu. Bây giờ, nàng sắp sinh rồi, không dám kiếm chuyện, nên giận lắm cũng cố nén. Chờ nàng sinh xong, nếu đại phòng còn không nhả ra, thì đừng trách nàng về nhà mẹ để nhờ cha mẹ đến làm chủ ra ở riêng.
Nàng không tin, đến lúc đó Chu lão thái thái không chia của cho nhị phòng.
Còn có Chu Thừa Vũ, nếu như hắn đối xử tệ bạc với em trai, chờ từ quan đi!
Chu lão thái thái hoàn toàn không nhìn ra Tô khó chịu, bà ta cười dặn: “A Tĩnh à, bụng con lớn rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi. Buổi trưa con muốn ăn gì, cứ sai Khổng ma ma xuống bếp dặn dò."
Tô thị sửng sốt, nói: "Sao được ạ? không phải Lương đại phu nhân ở lại ăn cơm sao? Đại tẩu còn trẻ, lại không hiểu phép xã giao ở Kinh thành, vẫn là con đãi khách cho thỏa đáng!"
Chu lão thái thái lắc đầu, “Đừng coi thường đại tẩu của con, con bé tuy tuổi trẻ, nhưng có bản lĩnh lắm!” Chu lão thái thái thật sự nghĩ như vậy, đối với hai đứa con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970858/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.