Bà ta chần chừ, nhưng nghĩ đến nếu em trai bà cứ thế toi thật, thì ngày tháng sau này của bà cũng đitong, vì vậy cắn răng quyết định. Bà ta nói: "A Nhu, của hồi môn năm đó mẹ con gả đến, vì lúc con xuất giá quá vội vàng nên không kịp cho con. Con... con giúp ta hỏi thăm xem ai có thể cứu người, ta liền đưa lại cho con số của hồi môn ấy."
Của hồi môn của Giang thị, những thứ đó vốn nên thuộc về tiểu nguyên chủ.
Mà Hồ Lĩnh có thể phất lên, tất cả đều dựa trên số của hồi môn của Giang thị. Sau ngần ấy năm trôi qua, liệu chúng còn lại được bao nhiêu? Nếu thực sự còn, đương nhiên phải trả lại cho tiểu nguyên chủ một nửa!
Nhưng Hồ Ngọc Nhu không phải tiểu nguyên chủ, dĩ nhiên cô không muốn đồ của cô bé. cô lắc đầu từ chối. "không cần, số của hồi môn đó không biết giờ còn lại bao nhiêu. Mẹ ta nằm trong lòng đất nhìn là được. Bây giờ mà ta lấy lại nó, ngược lại khiến bà không thể nhìn chằm chằm vào kẻ thù, là làm khôngđúng."
Gương mặt Tiết thị bất chợt trắng bệch, mặc dù bà ta biết rõ Hồ Ngọc Nhu cố tình hù dọa mình, nhưng không biết tại sao, bà ta chợt nhớ lại cảnh Giang thị gần như bị bà ta và Hồ Lĩnh làm cho tức chết, liền cảm giác như quanh người như có luồng gió lạnh thổi qua, khiến bà không khỏi rùng mình.
không chờ bà ta đáp lại, Hồ Ngọc Nhu đã căn dặn Quản ma ma: "Ma ma, tiễn khách!"
Trêm thần sắc Quản ma ma có vẻ ngập ngừng. Bà cho là Hồ Ngọc Nhu nên lấy lại của hồi môn của Giang thị, đồ của Giang thị vốn nên là của con gái bà. Song, thái độ của Hồ Ngọc Nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970837/chuong-74-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.