Chương trước
Chương sau
Nước tắm chưa được mang lên. Chu Thừa Vũ luôntốt tính với gia nhân, mhưng giờ này chẳng biết tại sao, chàng ta lại cắn răng,hét to với cánh cửa đối diện: "Người đâu! Còn không mang nước lên!"
Bên ngoài vang kên tiếng trả lời.
Hồ Ngọc Nhu cũng từ nỗi kinh hoàng nhẹ bẵng của cơ thể mà tỉnh táo lại, khẽ uốn éo trong lòng Chu Thừa Vũ, tay cô đẩy bộ ngực mạnh mẽ của chàng ta. “Thả thiếp xuống, nhanh, thả thiếp xuống..”.
A Quỳnh nói nàng lưu manh, còn Tú Vân thì trực tiếp hoảng hồnđến mức chảy máu mũi.
Hồ Ngọc Nhu vốnmuốn quần áo, nhưng ai biết được Chu Thừa Vũsẽ trở lại nhanh vậy. cô không kịp thay đồ đã bị ôm vào tịnh phòng, lúc nữa, nhỡ chàng ta thấy cô ăn mặc như vậy…Hồ Ngọc Nhu khôngkìm đượcgiãy dụa dữ dội hơn. Khi chân vừa chạm đất, cô liền quay đầu muốn chạy. không thể để Chu Thừa Vũ nhìn được, càng không thể để gia nhân đưa nước lên nhìn được.
Chẳng qua cô vừa xoay gót, thì phía sau đã vươn cánh tay chắc khỏe ôm lấy cô.
Cánh tay ôm hơi mạnh, cô bị lảo đảo về sau. Người đàn ông này càng siết chặt eo cô hơnvà ghé đầu vào tai cô. "Phu nhân, nàng không muốn hầu hạ vi phu tắm rửa sao?"
Hồ Ngọc Nhu đang muốn mở miệng thì A Kim và A Hương đang xách nước vào.
Ở trước mặt gia nhân,Hồ Ngọc Nhu dĩ nhiên chẳng tiện nói gì, nhưngChu Thừa Vũ lại chẳng có ý kiêng dè gì cả, chàng ta vẫn cứ ôm ấp cô như thế, làm cho hai nha đầu đó đỏ mặt lui ra.
Hồ Ngọc Nhu cuối cùng cũng nắm lấy cơ hội, nhưng động tác của người đàn ông nàylại nhanh hơn cô, còn chưa vào bồn tắm đã kéo tấm áo choàng cô ra. Trong chiếc áo choàn là mảnh lụa trắng nửa che nửa hở phủ lên thân thể. Chu Thừa Vũ nhìn một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, âmthanh cũng trầm thấp lạ thường. "Phải chăng đây là lời giải thích của phu nhân, muốn dùng mỹ nhân kế, lấy sắc dụ người?"
Ơ, hình như vậy...
Nhưng bị nhìn chằm chằm kiểu này, đôi mắt người đàn ông sáng rực, như muốn nuốt hết xương xẩu của cô vào bụng vậy. Cho dù Hồ Ngọc Nhu là người hiện đại cởi mở, cũng không khỏi ngẫm lại có phải mình ăn mặc quá mức không. Ánh mắt người nọ nhìn chằm chằm cô khiến cô thấy mình đang lõa thể vậy.
Hồ Ngọc Nhu còn chưa nghĩ ra mình nên đáp thế nào, thì Chu Thừa Vũđã gật đầu. Chàng ta nói với vẻ hài lòng: "Vi phu rất hài lòng với hành động này, chẳng qua..." Sau đó, chàng ta không nói nữa mà kéo Hồ Ngọc Nhu vào lòng, kéo hẳn áo choàng xuống, bàn tay vương nước, nhỏ giọt lên ngực củaHồ Ngọc Nhu.
Lụa trắng gặp nước, lập tức dính sát vào người, càng làm nổi bật cảnh lụa đỏ bên trong.
Hồ Ngọc Nhu nhìn xuống bộ ngực đang nhấp nhô, nhất thời ngượng đến nỗi muốn chui xuống đất, rồi dứt khoát bỏ luôn sĩ diện, ngửa đầu bày ra vẻ mặt ‘ta là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ’, "Đúng vậy, là mỹ nhânkế, chẳng hay đại nhân có bằng lòng trúng kế không?"
Chu Thừa Vũ tối sầm mắt, đáp trả cô bằng hành động.
Sau vài phen lăn lộn, trong tịnh phòng như diễn ra hồi ác chiến, vậy mà Chu Thừa Vũ không hề có ý cho người ta vào dọn dẹp. Chàng ta lấy hai chiếc áo choàng sạch sẽ,bao bọc cho hai người lại, trực tiếp bế Hồ Ngọc Nhu vào nội thất.
trên chiếc giường lớn có tấm rèm gấm thêu ương nghịch nước, Chu Thừa Vũ dốc sức làm Hồ Ngọc Nhu thêm hai lần. Mãi đến giây phút Hồ Ngọc Nhu cả người kiệt sức vì thử với chàng ta mấy tư thế mới ban nãy, giờ đành mềm nhũn dưới thân chàng ta, mặc người làm thịt. Chàng tamới thở hổn hển, hôn mạnh lên môi nàng.
"Đại nhân đương nhiên bằng lòng trúng kế, nhưng sau khi trúng kế, lời giải thích vẫn phải có như thường." Ôm người vào trong ngực, nhưng chàng vẫn còn nhớ yêu cầu giải thích.
Hồ Ngọc Nhu mệt đến nỗi không còn chút sức lực nào. Bấy giờ cô tức quá, nên lao vào lòng chàng ta, cắn một cái lên ngực chàng.
Chu Thừa Vũ cười, tiếng cười vang vọng trong đêm, nghe rất động lòng người.
·
Trời hừng sáng, xe ngựa cũng đã mua nhưng trước khi xuất phát, lại chẳng thấy bóng dáng Hồ thị đâu cả. Triệu Tịch Ngôn nhìn cha mình, lông mày của y nhíu chặt. "Cha thực sự không biết mẹ đi đâu sao?"
Trông thần sắc cha Triệu khẽ né tránh, “không biết”
Triệu Tịch Ngôn nhìn ông ấy mà không tin, nhưng nghĩ đến Hồ thị không có nơi nào để đi, chắc có lẽ bà quay trở lại căn nhà bị cháy lấy đồ còn sót lại. Y nhìn lên sắc trời, nghĩ về mối bận tâm trong lòng nên nói: "Vậy cha cứ đợi ở đây,con còn chút chuyện cần giải quyết, đến khi con về chắc nương cũng trở lại."
Cha Triệu gật đầu.
Triệu Tịch Ngôn đi bộ đến huyện nha. Lúc nhận được tin, Chu Thừa Vũ đang luyện quyền, nghĩ mộtchút rồi bảo mời y đến thư phòng đợi, còn mình thì về phòng. Đến khi nhìn thấy Ngọc Nhu vẫn còn quấn chăn ngủ ngon lành, chàng mỉm cười, tùy tiện lau mồ hôi trên trán mình, mới bước chân đến thư phòng trong tâm trạng phơi phới.
Hai người gặp nhau trong thư phòng. một người vừa mới luyện quyền xong, sắc mặt hồng hào, tràn đầy sức sống. Người kia thì tái nhợt, ốm yếu gầy gònhư ngã xuống bất cứ lúc nào.
Triệu Tịch Ngônnhìn Chu Thừa Vũ như thế này, phải nói rằng lòng chàng đắng chát không kể xiết. Ban đầu, y cũng là một người hăng hái, tuy gia cảnh bình thường, nhưng mới 15 tuổi đã đỗ tú tài, thứ hạng đặc biệt cao, sau đó lại đứng đầu kì thi Hương, cũng xem như là một nhân tài, dung mạo cũng xem tuấn tú lịch sự, y thấy rất hài lòng với bản thân, cũng thấy mình xứng với biểu muội A Nhu.
Nhưng giờ đây... có Chu Thừa Vũ châu ngọc ở phía trước, y lại không có tự tin.
"Chu đại nhân." Y kính cẩn hành lễ.
Chu Thừa Vũ gật đầu, ngồi xuống xong mới nói: "Mời Triệu giải nguyên ngồi, sáng sớm đã đến, chẳng biết có gì không?"
Triệu Tịch Ngôn bỗng chẳng biết mở miệng ra sao.
Đợi lúc lâu, Chu Thừa Vũ gõ bàn. "Thế nào, có chỗ khó nói?"
Triệu Tịch Ngôn siết chặt nắm đấm, tức thì đứng dậy. Giống như trả lời câu hỏi của tiên sinh trong thư viện, đứng thẳng người, y đáp: "Chu đại nhân, thật ra thì, ta và biểu muội chỉ đính hôn từ bé. Giữa hai chúng ta chỉ có tình biểu ca biểu muội bình thường. Nàng đối với ta khác biệt là do ta lừa dối muội ấy, bởi ta và cha cùng đọc sách thi cử, nhà nghèo không có kinh phí, nên ta mới biểu hiện ra vẻ thích muội ấy để có bạc đến Kinh Thành. Còn đêm hôm qua... muội ấy đến cứu ta, thứ nhất là vì ngài, thứ hai là vì cảm thấy mắc nợ, chỉ thế thôi!"
Phải chăng y đang tỏ rõ bản thân và nói rõ hàm ý: Nhu Nhu không còn nhớ thương y?
Là sợ chàng giận dữ, hiểu lầm Nhu Nhu à?
Chu Thừa Vũ rũ mi, chẳng biết đang nghĩ gì. Điều này làm cho Triệu Tịch Ngôn cảm thấy ngày càng lo lắng hơn, sợ nói nhiều sai nhiều nên không dám mở miệng.
một lúc sau, Chu Thừa Vũ khẽ mỉm cười. Mặc dù chàng hiểu hành động của Triệu Tịch Ngôn, cũng hiểu nỗi đau lòng của y. Nhưng, thê tử của chàng, chàng tin, không cần người nào đến nói cho chàng biết cả.
Người thê tử chàng thích là chàng.
Đây là sự thật, chàng có thể nhìn ra.
"Tình cảm của ngươi với nàng thì ta không rõ, còn nàng đối với ngươi thế nào, ta lại rất rõ ràng." Chàng thờ ơ nói, "Nàng chỉ xem ngươi là biểu ca, thật sự thích, là ta. Nên ta không để bụng chuyện này. Nếu hôm qua ta có ở đây, ta cũng sẽ xông vào cứu ngươi thôi."
Triệu Tịch Ngônkhông khỏi nhớ lại những lời mà Chu Thừa Vũ nói trên đường về từ Phủ Thành.
Bởi vì hai người Huyện lệnh và Huyên lệnh phu nhân, nên yêu dân như con sao?
Y cúi đầu, giấu đi ánh mắt đau khổ, "Học trò xin cáo từ."
Chu Thừa Vũ gật đầu, gọi Bùi Thanh đến, "Chuẩn bị ngân phiếu 200 lượng cho Triệu giải nguyên." Chẳng cho Triệu Tịch Ngôn mở miệng, chàng nói tiếp: "Triệu Tịch Ngôn có tài học xuất chúng. Lần này mang lại vinh quang cho huyện Trường Châu. Ta thân là Huyện lệnh Trường Châu huyện, có lòng khen thưởng. Mong rằng Triệu giải nguyên uống nước nhớ nguồn, chẳng hay đến Kinh Thành có người hỏi tới, tốt xấu gì cũng nhắc đến Huyện lệnh Trường Châu huyện ta đây."
Chu Thừa Vũ đôi lúc rất hào phóng, song, đôi lúc có tí ti thu cũng phải báo.
Bất luận trước đó Triệu Tịch Ngôn có tâm tư gì, nhưng y đã thành công khiến chàng khó chịu.Vậy thìtrước khi y rời đi, chàngđương nhiên phải khiến y phiền lòng một phen, chỉ 200 lượng, Chu Thừa Vũ không quan tâm.
Chẳng biết Triệu Tịch Ngôn nghĩ gì, chẳng những chấp nhận mà còn cảm ơn Chu Thừa Vũ vô cùng thản nhiên. "Học trò tất nhiên sẽ không quên những lời dạy bảo của Chu đại nhân, còn có lời giới thiệu tiên sinh cho học trò trước đó. Chuyện này học trò sẽ nhớ mãi không quên."
Nhớ mãi không quên?
không cần thiết.
Chu Thừa Vũ khoát tay.
Khi Triệu Tịch Ngôn trở về nhà trọ, Hồ thị đã trở lại. Bà đang nói gì đó với cha Triệu, bộ dáng trông rất phấn khích, nhưng khi nhìn thấy Triệu Tịch Ngôn, bà liền thôi cười, còn vân vê bên ngực như giấu giếm gì đó.
Triệu Tịch Ngôn đang có tâm sự, chỉ nhìn thoáng qua bà một cái rồi leo lên xe ngựa.
·
Hồ Ngọc Nhu ngủ thẳng giấc đến mặt trời treo cao mới dậy, vừa mở mắt nhìn đỉnh màn còn mơ mơ màng màng. Cho đến khi cô vô tình nhúc nhích, cảm giác đau nhức ở dưới và tứ chi, mới nhớ ra đêm qua phóng túng biết bao nhiêu.
Chu Thừa Vũ với vẻ ngoài liêm chính, lâu lâu buông lời lưu manh, cô đã quen. Nhưng cô chẳng ngờ được, Chu Thừa Vũ vậy màlại thực sự lấy ra một cuốn sách nhỏ bày trên giường, để nàng học theo những tư thế xấu hổ đó. Chàng ta làm thật. Nàng cũng chỉ cam chịu, song, lại cho rằng với mấy chuyện này, nhu cầu chàng ta ắt không cao. Nhưng sự thật chứng minh, cô còn non lắm, nhìn lầm người rồi.
cô chịu đựng cơn đau cơ thể, bò dậy, kêu người vào.
Người đi vào là Quản ma ma và A Quỳnh, Quản ma ma tươi cười đầy mặt đi trước, A Quỳnhđỏ mặt theo sau. Nhìn thấy A Quỳnh, Hồ Ngọc Nhu hơi mất tự nhiên đỏ mặt, nói với Quản ma ma: "Ma maà, giờ nào rồi? Cho con nước với, con phải ngâm mình một lúc."
Đêm qua lăn lộn quá dã man,cuối cùng, Hồ Ngọc Nhu ngất xỉu, vẫn là Chu Thừa Vũ giúp cô lau sạch phần dưới. Hôm nay nếu không được tắm thoải mái, cô sợ mình chẳng xuống được giường mất.
Quản ma ma mỉm cười, nói: "đã chuẩn bị xong, ngài tắm ngay chứ?"
Hồ Ngọc Nhu gật đầu.
Quản ma ma dẫn đầu đến đỡ Hồ Ngọc Nhu. Hồ Ngọc Nhu nghĩ đến mớ hỗn độn trên giường, vội khoát tay. "Con tự mình làm. Bà giúp con thử nhiệt độ nước được chưa là được."
Quản ma ma biết nàng xấu hổ, cũng không muốn đến nữa, xoay người dẫn A Quỳnh đi.
Hai người vừa đi, Hồ Ngọc Nhu mở chăn ra. cô đã mặc đồ trong thông thường, nhưng tìm một vòng trên giường, mà vẫn không thấy áo ngực và quần short A Quỳnh làm ở đâu.
Cóma hả? Đâu mất rồi?
Hồ Ngọc Nhu ngờ vực đi xuống giường, vẫn không thấy.
không thể nào, rõ ràng là đêm qua lên giường mới cởi mà. Sao bây giờ không có? Lẽ nào bị Chu Thừa Vũ đem đi? không đâu, đêm qua chàng ta hưng phấn đến thế, rõ là hết sức thích, sao có thể đem vứt chứ.
đang lúc Hồ Ngọc Nhu nghĩ ngợi, thì A Kim vội vã chạy đến nói: "Phu nhân à, không hay rồi. Hồ phu nhân, mẫu thân ngài, bà ấy, bà ấy đang khóc lóc quỳ gối ở ngoài, cương quyết muốn gặp ngài!"
Tiết thị?
Là vì chuyện Tiết Sĩ Văn mà đến?
Chỉ vừa qua một ngày, bà ta biết nhanh thật.
Hồ Ngọc Nhu không muốn gặp bà ta, nhưng sực nhớ lời A Kim nói, nhất thời bực cả mình. "Ý em là bà ta ở ngoài cửa?"
Ý gì đây?
Thân là mẹ kế, bà ta đến trước cửa Chu gia quỳ, là muốn cô và cả nhà họ Chu bị người đời chỉ trích!
A Kimphát giác ra vẻ mặt phu nhân không đúng, vộiđáp: “Vâng ạ, bên ngoài đến bẩm lại đã cho bà tử đến kéo bà ấy đi, nhưng bà ấy nói … Nếu phu nhân không gặp bà, bà sẽ quỳ đến khi ngài gặp mới thôi.”
Muốn lấy chữ hiếu đè đầu cô sao?
Hồ Ngọc Nhu nghiến răng, vừa đi vừa nổi giận, nói với Quản ma ma mới bước vào. "Ma ma đi dẫn bà ta vào đây, để bà ta ở trong viện chờ con!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.