*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mãi tới gần giờ Sửu (1-3h),Chu Thừa Vũ mới về hậu viện.
Trong phòng, Hồ Ngọc Ngu đang ngủ ngon lành. Bên ngoài, A Quỳnh đang đứng giữa phòng. Ngón trỏ đang xoa mí mắt với nhau, ráng chống đỡ không dám ngủ. Nghe thấy tiếng bước chân truyền từ ngoài cửa, rốt cuộc ra sức dịu mắt, nhìn xuyên qua khe cửa bên cạnh.
Là đại nhân trở lại!
Nhớ tới lời khiển trách của Quản ma ma trước đó, A Quỳnh lập tức dè dặt mở cửa, cúi đầu kính cẩn ở một bên. "Đại nhân."
Chu Thừa Vũ mặc chiếc áo choàng xanh nhạt trên người. Vì chuyện của Lô Nghiễm và Tú Vân, sắc mặt chàng không được tốt. Chàng nhìn vào mắt A Quỳnh rồi hướng mắt vào phòng trong. "Phu nhân thế nào?"
A Quỳnh nhỏ giọng báo: "Phu nhân đã uống thuốc và ngủ rồi ạ."
Chu Thừa Vũ gật đầu, nói: "Được rồi, đi xuống đi."
Cứ thế đi sao?
Nhưng Quản ma ma đã dặn nàng giữ cả đêm mà.
"Quản ma ma dặn nô tỳ tối nay thức đêm, nói nhỡ mà đêm hôm phu nhân có phân phó gì có nô tỳ chờ hầu hạ." giọng A Quỳnh do dự.
"đi xuống!" Chu Thừa Vũ lạnh lùng nhìn A Quỳnh, quát khẽ.
A Quỳnh vội quay đầu chạy lẹ.
So với Quản ma ma, đại nhân vẫn đáng sợ hơn nhiều!
Nhìn A Quỳnh chạy trối chết, Chu Thừa Vũ nhíu mày. Có vẻ như chàng nên gọi mẹ mìn tới chọn thêm mấy nha hoàn.
Đóng cửa lại, chàng vào phòng trong.
đã uống thuốc qua mấy canh giờ rồi, khuôn mặt Hồ Ngọc Nhu đã khôi phục hồi như bình thường, tấm chăn đỏ chót rộng lớn lộ ra gương mặt trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970787/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.