Hồ gia gả con gái, nhưng một đám trưởng bối và họ hàng cũng không dám ra oai, mặc dù tân lang tân nương chưa đến, nhưng mà người trong phòng đều đứng cả. Hồ lão gia Hồ Lĩnh nhẹ nhàng vuốt ve bụng mỡ, mặt mày hớn hở, chỉ quét một vòng tròn trong đám đông, lại có vẻ không vui thì thầm hỏi vợ: "A Nhu đâu? Hôm nay là ngày vui của muội muội nó, sao nó không đi ra? " Phu nhân Tiết Thị, người đã qua tuổi ba mươi, có thể do được bão dưỡng tốt, nhìn giống như các phu nhân trẻ chỉ hơn hai mươi. Đặc biệt, lớn lên thanh thoát xinh đẹp, dịu dàng thân thiết, nếu lần đầu gặp gỡ, hoàn toàn nghĩ rằng là người phụ nữ tâm địa thiện lương. Vốn khuôn mặt bà đang cười nhạt, nhưng Hồ Lĩnh vừa nói, ánh mắt bà tức khắc chớp một cái, nhẹnhàng trả lời: "Thiếp thân đã phái người đi xem, được báo là bị nhiễm lạnh không thoải mái. Bên này đang rối ren, thiếp thân còn chưa kịp mời đại phu, nhìn A Uyển sau khi lên kiệu hoa, thiếp thân nhất định qua nhìn ngay lập tức." Sớm không nhiễm hàn, muộn không nhiễm hàn, ngay ngày muội muội lấy chồng lại nhiễm hàn, trong lòng Hồ Lĩnh sinh ra mấy phần phiền chán(4),có chút đau lòng nhìn Tiết Thị, nói: " Chỉ bị lạnh mà thôi, không phải là bệnh nguy kịch gì, khi nào hết bận nàng nghỉ nghơi rồi nói ” (4) Phiền chán: vì phiền phức mà chán ghét Tiết thị còn muốn nói điều gì nữa, Hồ thị liền bước tới "Đại ca đại tẩu, đang nói gì thế? Ta hình như mới tên của A Nhu?" Bà ta nhìn xung quanh một vòng, lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, "Hôm nay là ngày vui lớn của A Uyển, sao người làm tỷ tỷ như A Nhu lại không đi qua?" Hồ Thị là em gái cùng cha cùng mẹ với Hồ Lĩnh, đừng nói là so sánh với Tiết thị, chỉ cùng Hồ Lĩnh so sánh, tựa như bà ta đã già hơn ông mười tuổi. Thân hình bà ta gầy gò và nhỏ bé, khuôn mặt có chút khắc nghiệt, những nếp nhăn khóe mắt rất dễ nhìn thấy, vừa nhìn là biết cuộc sống trải qua không được tốt. Bà gả cho một gia đình đọc sách trong huyện, mặc dù của hồi môn của bà rất nhiều, có thể chịu được ở nhà chồng không có thu nhập không nói, nhưng còn có ba thư sinh đang đọc sách. Cha chồng cho đến khi mất đi cũng không đậu được cử nhân, còn chồng thì mãi đến ba mươi lăm mới đỗ tú tài, nhưng mà con trai bà Triệu Tịch Nghiêm từ nhỏ đã thông minh hơn người, chỉ mới mười lăm tuổi đã thi đổ tú tài. hiện tại mười bảy, đợi mùa thu năm nay là con trai bà cùng cha của hắn cùng nhau thi Hương. Có một đứa con trai ưu tú như vậy, cho dù gia đình hơi nghèo, nhưng lúc về nhà mẹ đẻ đối diện với đại ca và đại tẩu, tiếng nói vẫn có ảnh hưởng. Huống chi hai đứa bé khi còn nhỏ, bà cùng với đại tẩu Giang thị đã khuất sớm định hôn ước cho tụi nhỏ. Cháu gái trưởng Hồ Ngọc Nhu là con dâu tương lai của bà, vì thế giờ bà hỏi một tiếng tính ra cũng đủ tư cách. Mà lúc bà lên tiếng hỏi, Triệu Tịch Nghiêm đang đứng cạnh bà cũng nhìn qua, hắn với Hồ Ngọc Nhu lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, cảm tình sâu đậm. Nếu không phải mẹ hắn khăng khăng chờ hắn thi đậu cử nhân mới có thể cưới vợ, hắn đã sớm ôm được mỹ nhân về nhà. Hôm nay là ngày tam biểu muội xuất giá, hắn đã đến nửa ngày nhưng không nhìn thấy được người yêu, lòng sớm đã lo lắng. Tự nhiên lúc này lỗ tai dựng thẳng, muốn nghe ruốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Đối mặt với ánh mắt của em gái và cháu ngoại trai, Hồ Lĩnh mất tự nhiên ho khan. Con gái lớn khôngmuốn lấy chồng, mà em gái mình lại không muốn người ta nói mình trèo cao, nên hôn sự phải kéo dài đến khi cháu ngoại trai trúng cử rồi mới tính, hôm nay con gái lại có lòng hẹp hòi so đo, ông làm sao có thể nói ra, làm thế chẳng khác gì kiếm chuyện cho em mình coi thường con gái mình? Hồ Lĩnh không nói, Tiết thị biết ông muốn che chở Hồ Ngọc Nhu, mà bà cũng sợ Triệu Tịch Nghiêm kích động gây ra chuyện, vì vậy bà lặng lẽ giải thích, "Hồ Ngọc Nhu hai ngày một chút khó chịu, ta bảo con bé vào phòng nghỉ ngơi rồi. " Khó chịu? Triệu Tịch Nghiêm quả thực lo lắng vô cùng, sau đó nhìn Hồ thị, rồi vội hỏi Tiết thị: "Mợ à, A Nhu biểu muội sao thế, có phải bị bệnh không?" Triệu Tịch Nghiêm năm nay mười bảy, lớn lên tướng mạo khôi ngô tuấn tú ôn hòa, vì từ nhỏ theo ông nội và cha đọc sách, mưa dầm thấm lâu, trên người càng có phong độ thư sinh, cho dù lúc này đangnóng nảy, dường như vẫn mang dáng vẻ quân tử khiêm tốn. Nghĩ đến con gái mình đối với hắn một lòng một dạ, nhưng hắn ta lại cố tình thích Hồ Ngọc Nhu, bà thậtlòng không ưa nổi hắn. Do đó, bà không trả lời mà mà cho Hồ thị một ánh mắt. Con gái nhà ai mà mỗi tháng không có vài ngày không thoải mái, Hồ thị ngầm hiểu, liếc nhìn mặt con trai mình lo lắng, trong bụng cảm thấy cháu gái không phải có chút yếu ớt quá. Kéo tay áo con trai một cái, bà lắc đầu, trách "không phải bệnh. Yên tâm đi." Triệu Tịch Nghiêm phản ứng chậm nửa nhịp, còn không chờ hắn đỏ mặt, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo vui vẻ, tân lang và tân nương bị mọi người vây quanh ngoài cửa. Tân lang hôm nay chính huyện lệnh Trường Châu, là quan phụ mẫu của một huyện, nhưng vào lúc này, hắn lại cõng tân nương! Mọi người trong phòng muốn đến hành lễ với hắn đều choáng váng, Triệu Tịch Nghiêm đi ra theo cuối cùng, nhìn chàng trai trẻ đang nhẹ nhàng thả tân nương xuống, cũng hơi giật mình. Huyện lệnh huyện Trường Châu -Chu Thừa Vũ, tự Thanh Hà, là Thám hoa lang tiền triều. Câu chuyện về lần thi hội của ngài ấy, cho dù đã qua mười năm, vẫn còn là một truyền kỳ với những người đọc sách triều đại nhà Lương. Có người nói năm ấy ngài thi đứng đầu bảng, có khả năng đậu Trạng Nguyên. Thế nhưng thời điểm thi đình lại bị thua xuống vị trí thứ hai. Sở dĩ ngài ấy được xếp hạng thứ ba, có lẽ do lúc đó ngài tuổi nhỏnhất, tướng mạo lại tốt nhất, tiên đế nghĩ thầm công chúa Gia Nhu còn chưa xuất giá, ban đầu muốn tuyển ngài ấy làm phò mã. Cuối cùng chẳng biết lý do gì, ngài vẫn chưa được tuyển làm phò mã. Ngài ấy và Trạng Nguyên khôngđược bổ vào làm quan chính thức ở lục bộ(5),mà lại cùng nhau cầu hoàng đế ban lệnh, một người điđến phủ Bảo Định làm huyện lệnh trong huyện Định Hưng dưới trướng, người còn lại đến huyện Trường Châu làm huyện lệnh. (5) Lục bộ gồm 6 bộ: lại, Hộ, lễ, binh, hình, công Chỉ một thoáng chín năm đã trôi qua, hai người vẫn cứ an nhàn làm huyện lệnh, không có chút ý nghĩ tiến thủ, quả là tạo dịp cho những người thi khảo có công danh một đường thăng quang tiến chức, người đọc sách có hoài bão trong thiên hạ coi thường. Nhưng đối với huyện Trường Châu mà nói, trong mắt những người giàu có nơi đây thì Chu huyện lệnh là hung thần ác sát, máu lạnh vô tình, chắc chắn là ác mộng của bọn họ. Trái lại nói tới dân chúng huyện Trường Châu, mặc dù tính khí vị Chu huyện lệnh này có chút thất thường, danh tiếng có khen có chê, nhưng vì có ngài ấy, cuộc sống của họ so với trước kia thì thực sự sung túc đầy đủ hẳn. Mà đối với Triệu Tịch Nghiêm mà nói, phu tử từng giảng cho hắn nghe một bài về Chu huyện lệnh, ngài ấy trở thành tấm gương trong lòng hắn. Cho dù học thức, tri thức hay thái độ làm quan, Triệu Tịch Nghiêm đều cho rằng, nếu mình có được hai phần của Chu huyện luyện, đời này xem như sống khônguổng phí. hiện tại Chu huyện lệnh cưới Tam biểu muội, tương lai hắn cùng A Nhu thành thân, bọn họ trở thành anh em cột chèo. Khi đó, nếu mình có gì không hiểu, tin rằng ngài ấy chắc không ngại khai sáng cho mình. Thấy mọi người sửng sốt, sư gia bận rộn bên cạnh Chu Thừa Vũ lên tiếng, "Miễn hết, miễn hết, hôm nay là ngày đại hỉ của Chu đại nhân chúng tôi, không cần đa lễ, không cần đa lễ." Mọi người nới cười ha ha mà lùi lại. Hồ Lĩnh với Tiết thị được sư gia ấn xuống ghế dựa hoa lê đằng ngay vị trí đầu trung tâm. Tào ma ma cùng Lý ma ma đỡ Hồ Ngọc Nhu, gần như nắm lấy tay cô kính trà cho hồ Lĩnh và Tiết thị, chờ chốc lát, Chu Thừa Vũ bên này cũng dâng lên hai tách trà. Hồ Lĩnh cùng Tiết thị hai người cơ hồ cùng nhau đứng dậy, nơm nớp lo sợ đứng uống trà. Buông tách tách trà, dáng vẻ Tiết thị trong nháy mắt luyến tiếc vô bờ không nỡ xa con gái, nói khôngnên lời, chỉ lấy khăn tay lau khóe mắt, trong chốc lát đôi mắt đỏ lên nước mắt rơi không ngừng. Hồ thị thấy vậy, tiến tới đỡ Tiết thị, "Hôm nay là ngày đại hỉ của A Uyển, mà nàng gả đi liền thành phu nhân huyện lệnh, ngày tháng tốt đẹp đang chờ con bé phía trước, tẩu nên vui mừng mới phải." Tiết thi gật đầu liên tiếp, nghẹn ngào nói " Ta là vì quá mừng … cho nên mới... mừng quá mới khóc..." Thực tế, nhìn Chu Thừa Vũ trước mặt nàng một chút cũng không cao hứng. Thân phận cao quý như vậy, hình dáng nam tử xuất chúng, vốn là con rễ của mình, chỉ tại do con gái tùy hứng làm bậy, một hai bắt đứa con gái không chui ra từ bụng của mình gả thay, bây giờ nhìn thấy chuyện đã thành, lòng mình lại tiếc hùi hụi không muốn. Bà ta mơ hồ liếc nhìn đứa con gái dưới lớp khăn voan đỏ thẫm, lại nhìn vẻ mặt không chút vui mừng nào của Chu Thừa Vũ, trong lòng bà mới có chút cân bằng. Hồ Lĩnh đương nhiên chẳng có ý kiến gì với con rể này, ông đặt tách trà xuống, mà quay sang căn dặn Hồ Ngọc Nhu, “A Uyển, lần này con gả đến Chu gia, từ nay về sau chính là người của Chu gia. Nữ tử xuất giá, phu chủ vi thân, phu cương thê nhu, ân ái tương thân. Chớ học người phụ nữ lừa bịp, chớ học người phụ nữ lười biếng, chớ học người phụ nữ ngu xuẩn, mọi việc để chồng làm chủ, con nên nhớ kỹ.” (6) phu chủ vi thân, phu cương thê nhu, ân ái tương thân: mình thấy khá hay nên giữ nguyên, ý: xem chồng là người thân của mình, chồng cứng rắn thì mình mềm mỏng, cùng yêu thương nhau. Phi! Đây không phải là nội dung “nữ luận ngữ”(7) trong “phu sự” sao? Lúc trước, cô đọc được trênmạng, xem xong hết sức tức giận, thực không ngờ rằng đời này chính tay cô lại có thể nghe thấy. (7) Tên sách của Khổng tử Dặn con gái mình những thứ này, đây là việc người làm cha ruột nên làm sao? Nhưng mà ông ấy gọi mình là A Uyển... A Uyển chính là Hồ Ngọc Uyển, so với tiểu cô nương nguyên chủ nhỏ hơn một tuổi, là con gái thân sinh của mẹ kế Tiết thị. Chỉ là tiểu nguyên chủ bị ép gả, cha ruột biết không đây? Có điều phỏng chừng ông ấy biết được thì cũng vô dụng thôi, ông ta có thể dặn dò Hồ Ngọc Uyển thế này. Nghĩ đến cũng biết đối với tiểu cô nương nguyên chủ, thái độ của ông ấy không tốt hơn chút nào. Hồ Ngọc Nhu bị hai bà tử dìu dắt, không thể động đậy mà cũng không thể nói được. Cả người khôngchút sức lực nhất là đầu rơi gật gà gật gù Hồ Lĩnh nghĩ rằng con gái mình lắng nghe lời mình dạy, hài lòng nở nụ cười, sau đó nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Chu Thừa Vũ, vì không biết hắn ta vui mừng hay giận dữ, vội thu lại nụ cười, cung kính đứng im một chỗ. Bị khăn voan che lại, Hồ Ngọc Nhu tự nhiên không biết gì, mà cũng không biết có phải do liều lượng thuốc kia quá liều hay không, cô bây giờ không chỉ đứng không vững, mà còn buồn ngủ, mí mắt cứ dính chặt lại với nhau. Quá trình tiếp theo cô không biết gì, chỉ biết rằng dường như lại được người kia tiếp tục cõng, vẫn bị người ta không khách khí ăn đậu hũ. Cuối cùng cô bị ném vào kiệu hoa, tới khi kiệu hoa lảo đảo lắc lư nâng lên, cô đã mất ý thức. Khi cô có được ý thức lần nữa, đùi cô bị ai đó cầm kim thêu đâm, đột ngột bị đau làm cô tỉnh ngay lập tức, cô không biết mình đang ở đâu, tai nghe Tào ma ma nói chuyện. "Đại tiểu thư, bây giờ người và Chu huyện lệnh đã bái đường thành thân vào động phòng, nô tỳ phải trở về phủ rồi." Bà ta nói, cẩn thận kéo Hồ Ngọc Nhu khỏi lòng mình, đặt nàng dựa vào gối bên đầu giường, "hiện tại hai người đã bái đường, việc hôn nhân này sẽ không đổi được nữa, mặc kệ ngài vì chính mình hay vì Quản ma ma cùng A Quỳnh nha đầu kia, kế tiếp người cùng Huyện thái gia tính như thế nào thìxem ngài vậy.” “… vậy thì, bọn họ đâu?” Hồ Ngọc Nhu mở miệng, không ngờ có thể phát ra tiếng. Tào ma ma nói: "Hôm qua A Quỳnh đã tới đây trải giường cho người rồi, lát sau sẽ đến hầu hạ người. Quản ma ma thì còn ở thôn trang, ngài yên tâm, đêm nay nô tỳ trở về nếu không có chuyện gì, thì sáng mai phu nhân sẽ mời đại phu cho bà ấy. Chờ đến lúc chuyện tốt của người và huyện thái gia thành, phu nhân tự nhiên sẽ đưa Quản ma ma tới cho người. " Vừa nói xong không đợi Hồ Ngọc Nhu trả lời, xoay người rời đi. Hồ Ngọc Nhu vô lực dựa vào giường, hiện tại là tháng bảy nóng nhất trong năm, cô mặc chiếc váy cưới đỏ thẫm tầng tầng lớp lớp phức tạp, đồ lót bên trong sớm đã ướt đẫm. cô cố hết sức vươn tay, mất nhiều lần nỗ lực mới chạm được tới cổ và má, chảy nhiều mồ hôi, lớp trang điểm trên mặt sớm nhòe đi, chỗ bị siết trên cổ, vẫn còn đau âm ĩ. Nghĩ đến chuyện Tào ma ma nói, cô biết ý tứ của Tào ma ma, muốn cô nói rằng cô ấy ghen tị Hồ Ngọc Uyển có một cộc hôn sự tốt, cho nên nhất thời hồ đồ cướp lấy nhân duyên này, vứt bỏ vị hôn phu gả tới Chu gia… Hồ Ngọc Nhu đương nhiên không muốn hại Quản ma ma và A Quỳnh, nhưng cô ...... mặc dù đây không phải là cơ thể của mình, không phải khuôn mặt mình, nhưng cô vẫn như cũ không nghĩ mới vừa tới đã bị ông chồng già đè, vì thế lời này không nói được. Vậy cô nên làm gì đây? Cũng không biết tình tình Chu huyện lệnh này ra sao, nếu ông ấy thấy vết hằn trên cổ của mình, liệu ông ta có đoán được do mình miễn cưỡng gả hay không, do đó sẽ không chạm vào chính mình? Nếu ông ấy là một người thấu tình đạt lý thế thì tốt. Có lẽ cô còn có thể thỉnh cầu ông ấy cứu Quản ma ma. Huyện lệnh...... Hồ Ngọc Nhu tự động bỏ rất nhiều bộ phim nhân vật phản diện tồi tệ cùng ông già béo phệ có đầu tròn vo bóng lưỡng, trong đầu đầy ắp hình ảnh Tô Hữu Bằng thủ vai huyện lệnh khí chất vô song. Nếu bắt cô có thể gả cho chàng huyện lệnh như vậy, cô sẵn sàng gả, nếu không quay trở về được nữa, thực sự gả cho...... cô đang ảo tưởng về chuyện lập gia đình, đột nhiên có người bước vào, bước chân có chút nặng, bước tiến lớn, rõ ràng là một người đàn ông. không cách nào có thể đứng dậy, trong nháy mắt cả người Hồ Ngọc Nhu căng thẳng, nắm chặt tay mộtlúc. p/s: nữ chính háo sắc ngầm quá ㄟ(≧◇≦)ㄏ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]