Trước cổng lớn phủ Định Quốc Công một mảnh an tĩnh.
Thân vệ áo đen vảnh tai lên để lén nghe, hắn sôi nổi bội phục Khương Tứ tiểu thư thoạt nhìn mỹ lệ nhu nhược này, có người nghĩ đến lời đồn đãi huyên náo gần đây nhất, ánh mắt mang một chút kích động.
Có lẽ mùa xuân của Quốc Công gia đã tới.
Phía sau Xuân Hỉ ôm vò rượu nhỏ tinh xảo run bần bật, hai chân phát run, Định Quốc Công thật đáng sợ, nàng đứng xa như vậy, đều cảm thấy khó chịu cực kỳ, tiểu thư thật là càng ngày càng bưu hãn, cũng dám dựa gần Định Quốc Công như vậy, nàng rất muốn khóc.
“Quốc Công gia, Khương Tứ tiểu thư, thỉnh nhập phủ, đừng làm cho lão phu nhân đợi lâu.” Triệu quản gia cũng không nghĩ lúc này phải lên tiếng, nhưng sợ lão phu nhân chờ đến nóng vội, chỉ có thể mở lời nhắc nhở.
“Uhm!”
Định Quốc Công Tạ Hành hơi hơi gật đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn hồng nhuận của Khương Nịnh Bảo, ý bảo nàng đi trước, ai ngờ Khương Nịnh Bảo lại tươi cười như hoa ôn thanh mời: “Quốc Công gia, cùng nhau đi thôi, ta muốn nghe ngài kể về chiến trường một chút.”
Lúc này, cần phải nhanh tay nhanh chân mà bồi dưỡng một chút cảm tình, Định Quốc Công cũng khôngphải là người muốn gặp được là gặp, có cơ hội tốt đến như vậy nàng nên nắm bắt lấy.
Chuyện rụt nè này áp dụng lên Định Quốc Công không thích hợp.
Định Quốc Công Tạ Hành: “……”
Hai mươi tám năm qua chưa từng ở chung đụng với bất cứ cô nương nào, làm một đại nam nhân hai tám tuổi không biết phải làm sao, đặt biệt là với tiểu coi nương không sợ hắn, hai mắt lấp lánh như sao trời nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ngưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cha-cua-nam-chinh/560950/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.