Dương Tuyết vì lời đồng ý này của Hạ An Vi đã nhanh chóng vui vẻ trở lại, thái độ cũng trở nên tốt hơn: " Ai da! Tiểu Vi à, cháu vốn nên sớm đồng ý chứ, thế thì đã sớm tránh được phen đôi bên không vui như vừa rồi -"
Bà ta lời cảm thán còn chưa dứt thì đã bị tiếng chuông điện thoại trong túi áo Hạ An Vi cắt ngang. Cô tay lấy điện thoại đang đổ chuông trong túi, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: " Xin lỗi, cháu ra ngoài nghe điện thoại". Rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Có lẽ lúc này, Hạ An Vi muốn ngay tránh đi những người nhà này. Việc họ cùng dồn ép như vậy khiến cô không thoải mái, vô cùng khó chịu.
Cuộc điện thoại thế này cũng thật đúng lúc.
Hạ An Vi vừa bước ra khỏi cửa, một luồn khí trong lành đã ve vãn cánh mũi cô tựa hồ muốn an ủi đã làm dịu đi đôi chút tâm trạng hiện tại của cô. Cô mạnh mẽ hít vào một hơi thật sâu luồn khí đó rồi tự trấn an: Không sao cả, rồi đâu cũng vào đấy cả thôi.
Điện thoại trong tay cô chuông càng reo càng lớn kéo lại sự để tâm của Hạ An Vi. Tay cô di chuyển điện thoại lên trước mặt, sự chú ý của mắt đều đổ vào dòng tên người gọi hiện trên màn hình: Tiểu Thân Ái.
Hạ An Vi vuốt nhận cuộc gọi, máy vừa nhấc đầu bên kia đã inh ỏi: " Thân ái à! Sao chị lâu như vậy mới nghe điện thoại, có phải không yêu em nữa rồi không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cau-ngoc/2908032/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.