“ Tớ đây.”
“ Được rồi, tớ không biết cậu đang ở đâu nhưng mà… Bà cô ơi! Cậu bao nhiêu ngày không đến lớp rồi hả?”
Hạ An Vi sực tỉnh, cô ngồi bật dậy.
“ A! Tớ sẽ sắp xếp trở lại. Mà, Nhu nè, cậu có xin nghỉ giúp tớ không đó?”
“ Có chứ sao không. Vừa vào phòng không thấy bóng dáng cậu, tớ đã xin giùm rồi.”
“ Nhất cậu.”
“…”
Đối với Hạ An Vi, Cẩn Nhu giống như một ngôi Bắc Đẩu, đều có thể trông vào ánh sáng của cô nàng khi vô tình lạc bước trên đường.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô nhìn vào đồng hồ trên điện thoại. Mới đó đã thêm nửa tiếng trôi qua.
Rời giường, ra khỏi căn phòng, Hạ An Vi tìm kiếm phòng của Lam Tĩnh.
Cô bước trên hành lang của tầng hai, lướt qua các phòng đóng chặt cửa. Cuối đường đi là chiếc cầu thang đứng thẳng trước một cửa sổ lớn dẫn lên tầng ba. Theo cô biết thì Lam phu nhân và Lục Ngôn đều ở trên tầng này.
Đối mặt với bậc thang cuối cùng nơi tầng ba lại là hành lang thênh thang. Không gian tầng này đặc biệt yên tĩnh. Dạo bước một mình, Hạ An Vi còn có thể nghe được tiếng bước chân vọng lại của bản thân. Có lẽ Lam phu nhân không thích ồn ào nên số người làm được phép lên tầng này bị bà ấy hạn chế. Chỉ đặc phép cho một mình dì Trần. Vừa là quản gia trong nhà, vừa phụ trách Lục Ngôn.
Chưa tới 8 giờ tối nhưng đèn trên hành lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cau-ngoc/2908003/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.