Nhìn Tử Kỳ nói mà không suy nghĩ. Cẩn Nhu tròn mắt điên cuồng lắc đầu, nội tâm cô như muốn thét gào yêu cầu cậu ta dừng lại. Cái tên đần độn này, chuyện tế nhị có thể ngầm hiểu được không!
Mím môi im bặt lại, Tử Kỳ sau đó mới cảm thấy không đúng.
Cả hai, bên trái bên phải đều len lén nhìn Hạ An Vi.
Không khí chùng xuống bao lấy ngóc ngách xung quanh. Hạ An Vi lặng đi một lát.
Sau khi mạnh mẽ hít vào phổi một luồn không khí, cô mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Chị thật sự không sao mà. Không phải bây giờ rất tốt hả?”
Nhìn Hạ An Vi một lúc, Tử Kỳ ôm choàng lấy phía sau cổ cô, dụi dụi vài cái.
“ A! Không chịu đâu. Thân ái của em, sao lại gả cho người khác! Không chịu, không chịu a.”
Ngứa mắt nhìn thân nam nhi to xác ra sức nhõng nhẽo, Cẩn Nhu mỉa mai trách móc.
“ Cậu xem bản thân bao nhiêu tuổi rồi hả? Có thể đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện không? Chậc.”
“ Trẻ hơn chị. Đồ cẩu già độc thân.”
“ Cũng không bằng cái tên như cậu!”
Cẩn Nhu đằng trước giễu cợt. Tử Kỳ đằng sau khiêu khích. Nhìn hai người giở thói trẻ con, Hạ An Vi không nhịn được phì cười thành tiếng. Không lâu, liền nhận được câu nhắc nhở từ Cẩn Nhu.
“ Hạ An Vi! Bạn thân cậu bị người ta mắng đó. Cậu còn có thể cười được. Có lương tâm không vậy hả?”
Tiếng cười của cô như phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cau-ngoc/2907973/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.