Hạ An Vi vừa buông lời đã rời đi.
Lục Ngôn cảm thấy không yên tâm, muốn ra xem mọi chuyện như thế nào. Vừa đứng dậy, đã bị tiếng chuông điện thoại ngân trong túi kéo lại.
“ Ngôn? Em Đang đâu v-”
Bên kia chỉ vừa cất giọng, Lục Ngôn đã chen vào.
“ Có chuyện, gặp anh sau.”
“ Tút--”
Sau khi bỏ qua cuộc goi, Lục Ngôn kéo mở cánh cửa. Chạm vào mắt là thân nam nhân to lớn nằm bịch xuống nền, trên cơ thể chỉ vỏn vẹn một đường cắt thẳng tấp.
Xác người nằm trên sàn, nhưng đôi mắt vẫn chưa nhắm lại. Lục Ngôn nghĩ thầm, đây là chết đột ngột quá chăng? Bốn người ở đây, nhưng cô gái nhỏ kia chạy đâu mất rồi? Suy nghĩ dừng lại ở đây, cậu tiến ra ngoài hành lang, tìm kiếm bóng dáng Hạ An Vi.
Ở phía xa, trước cửa căn phòng khi nãy, Hạ An Vi vừa đứng lên sau khi nhặt chiếc đao găm vào thân người bất động bên dưới. Lại vào căn phòng ẩn nấp ban đầu, cô nhặt đôi giày cao gót đỏ, cẩn thận mang vào chân rồi mới trở lại chỗ Lục Ngôn.
“ Cậu Lục, tôi nghĩ chúng ta cần nói chút chuyện vào ngày nào đó.” Hạ An Vi không mặn không nhạt nói.
Lục Ngôn nhè nhẹ mỉm cười, tựa người vào vách tường cao thẳng.
“ Vừa hay.”
Lục Ngôn nói tới đó rồi ngưng hẳn. Hạ An Vi tuy không hiểu ý cậu, nhưng cũng không buồn hỏi tiếp. Cô trở ra bên ngoài, vừa đi tới hành lang chính đã gặp Tử Kỳ đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cau-ngoc/2907958/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.