Chương trước
Chương sau
Chuyện trong phủ vẫn do Thúy Châu quản lý như trước, chỉ thỉnh thoảng có chút chuyện cần đi trưng cầu ý kiến của Hầu phu nhân.

Bây giờ Vu Hàn Châu trở lại, Hầu phu nhân bèn buông tay, còn để cho Thúy Châu bẩm báo với Vu Hàn Châu.

Trở lại Trường Thanh viện, Thúy Châu bẩm báo chuyện trong phủ trong khoảng thời gian này với Vu Hàn Châu cùng với kết quả xử lý của hồi môn của Vu Hàn Châu.

Nàng ta bây giờ không chỉ quản lý việc nội vụ trong phủ, mà xử lý cả của hồi môn của Vu Hàn Châu.

Vu Hàn Châu khen: “Ngươi rất giỏi giang!”

Thúy Châu cười nói: “Được Đại gia và nãi nãi xem trọng, nô tỳ đương nhiên phải hết sức báo đáp.”

Nàng ta không có nam nhân, không có con cái, không cần phải hầu hạ trong ngoài, chỉ làm những việc này còn làm không được sao?

Nàng ta cũng không cần phải làm từng chuyện một, có nương tử quản sự cho nàng ta sai khiến. Mỗi ngày lúc nào thấy mệt, thấy khát, cũng có nha hoàn phụng dưỡng. Bận thì có bận chút, nhưng Thúy Châu không thấy mệt mỏi.

Cuộc sống như vậy, nếu như chủ tử ban ơn, nàng ta sẵn lòng sống như vậy thêm hơn hai mươi năm nữa.

Nói một lúc, Vu Hàn Châu nói: “Nếu như thế, khổ cực ngươi tiếp tục quản lý tiếp nhé.”

Sau đó lại bàn bạc chuyện khởi công nữ học với Lục Tuyết Dung.

Chuyện này mặc dù do Thái tử phi khơi ra, nhưng phần lớn việc đều do Lục Tuyết Dung làm, làm xong sẽ trình cho Thái tử phi, Thái tử phi chỉ cần gật đầu là được.

Một mình Lục Tuyết Dung bận rộn làm không nổi, tóm lấy Vu Hàn Châu đến giúp đỡ.

May mà Vu Hàn Châu cũng vui vẻ.

Châu Châu cùng Văn Tông, Thụy Nhi chơi cùng một chỗ, mỗi ngày cười nói ha ha, không cần người nhọc lòng.

Giữa tháng tư, sắp đến sinh nhật Châu Châu thì Hạ Văn Chương trở về.

Hắn biết được chuyện Thái tử phi muốn lập nữ học, phản ứng đầu tiên cũng giống như Vu Hàn Châu: “Lập nữ học tốt, Châu Châu lớn hơn hai tuổi, sẽ đưa nó đến nữ học học.”

Vu Hàn Châu vui vẻ không ngừng cười gánh vác chuyện này.

Nàng đưa đề án kế hoạch đã làm xong cho hắn nhìn, Hạ Văn Chương nhìn rồi nói ra mấy kiến nghị, rồi nói: “Đã được rồi!”

Nhanh chóng bắt đầu làm thì mới biết hiệu quả như thế nào, cũng có thể giải quyết hết mọi vấn đề để kịp trước khi Châu Châu nhập học, đến lúc đó Châu Châu có thể thoải mái không buồn lo nhập học.

Châu Châu còn không biết chuyện mình sắp đi học, chỉ thấy phụ thân trở về, rất vui mừng, ngay cả Văn Tông cùng Thụy Nhi cũng quên mất, chỉ quay xung quanh phụ thân mình.

——

Hạ Văn Chương chạy về gấp, cũng là muốn về kịp trước sinh thần con gái mình, hắn còn đã chuẩn bị lễ vật sinh thần cho con gái.

Là một bức họa.

Vẽ một nhà ba người ngồi trên thuyền, Hạ Văn Chương đang nắm tay con gái câu cá.

“Châu Châu còn nhớ không? Con câu được một con gái lớn.” Vu Hàn Châu nhắc nhở cô bé.

Châu Châu vốn dĩ đã quên rồi, lúc này nhìn bức họa, lập tức nhớ ra, hết sức vui mừng nói: “Con nhớ! Con cá đó to thế —— này này!”

Vừa ra dấu, vừa cất bức tranh vào: “Con muốn cho tiểu thúc và Thụy Nhi xem!”

Cô bé vui sướng chạy đi.

Hạ Văn Chương hơi không biết phải làm sao, kéo thê tử qua, ôm nàng ngồi trên đùi, chống đầu lên trán nàng hỏi: “Nhớ ta không?”

“Chàng đoán xem?”

Lông mày Hạ Văn Chương cau lại, nói: “Ta đoán nàng không nhớ.” Ôm nàng đứng dậy, đi vào bên trong, “Ta phải trừng phạt nàng thôi!”

Vu Hàn Châu mới không sợ hắn trừng phạt đâu.

Hắn dám quát tháo nàng thì nàng sẽ đạp hắn xuống giường!

Hạ Văn Chương lần này hồi kinh, trong thời gian ngắn sẽ không ra ngoài nữa.

Trường dạy vỡ lòng ở sáu châu phủ đã xây xong, trong thời gian ngắn Hoàng thượng sẽ không điều bạc xây dựng thêm nữa, trừ khi hiệu quả của mấy trường dạy vỡ lòng này rất tốt.

Hạ Văn Chương dự định sang năm sẽ đi ra ngoài một chuyến, kiểm tra thực hư tình hình giáo dục của trường dạy vỡ lòng ở sáu châu phủ.

Một năm này hắn ở lại trong phủ, mỗi ngày sáng tối đều đến chính viện thỉnh an. Một hôm, hắn bị Hầu phu nhân gọi lại: “Chương Nhi, từ khi các con sinh Châu Châu, cũng đã mấy năm rồi, sao bụng tức phụ con vẫn không có động tĩnh nữa vậy?”

“Chuyện này …” Trên mặt Hạ Văn Chương lộ vẻ khó xử, “Có thể là do trời sinh đường con cái khó khăn chăng? Ban đầu bọn con sinh Châu Châu cũng tốn không ít sức lực.”

Bọn họ cũng không phải vừa viên phòng đã sinh được Châu Châu. Sau hai năm viên phòng thì bụng Vu Hàn Châu mới có động tĩnh.

Nghĩ đến thân thể Đại nhi tức từng được đại phu nói là “Hiếm thấy có người bảo dưỡng tốt như vậy”, ngay cả chứng hàn phụ nhân bình thường dễ mắc cũng không có, Hầu phu nhân không khỏi thầm nghĩ có lẽ vấn đề thật sự từ con trai bà chăng?

Bà nhất thời thấy rất buồn.

Dưới gối không có con trai, cũng không phải chuyện nhỏ mà?

“Các con lớn tuổi rồi, cũng không cần ta cứ luôn bận tâm.” Hầu phu nhân nói, “Tự mình khám đại phu thử xem đi.”

Hạ Văn Chương đáp: “Vâng thưa mẫu thân.”

Nói là khám đại phu, nhưng khám hay không cũng chẳng ai biết được. Tóm lại, lúc Châu Châu năm tuổi, vẫn không có đệ đệ hay muội muội.

Đại phòng như thế thì cũng thôi, nhưng nhị phòng sao cũng chỉ có một mình Thụy Nhi thôi?

Hầu phu nhân quả thật lo nghĩ muốn nát ruột, thậm chí còn gọi Lục Tuyết Dung đến hỏi.

Lục Tuyết Dung đã sớm dự được sẽ có cảnh này, cũng không hoảng hốt, cũng không giải thích rõ, chỉ cúi đầu nói: “ Dạ mẫu thân, con nhớ rồi ạ.”

Dù sao nàng ta đã có con trai rồi, tiến có thể công lùi có thể thủ. Đại ca đại tẩu còn không có con trai đấy, thế nào cũng không trách lên đầu nàng ta được.

Hầu phu nhân ngoài miệng thúc giục thì thúc giục, bà cũng không phải thần tiên, nào có thể nhét đứa bé vào bụng con dâu được?

Chỉ có thể oán trách với Hầu gia: “May mà chúng ta có ba đứa con trai. Nếu chỉ một đứa, Hạ gia lúc nào mới có thể phồn vinh chứ?”

Hầu gia nghe vậy, trong lòng cũng sâu sắc nghĩ về điều đó. Đến bây giờ, tôn bối của Hạ gia vậy mà chỉ có một mình Thụy Nhi!

Làm thế nào cho được đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.