Lúc quay về, An phu nhân đáp lại rất nhiều lễ, cùng mang lên xe ngựa rồi rời khỏi An phủ.
Lúc tới chở một xe đầy tràn, lúc về lại mang về một che chật cứng, Hạ Văn Chương không nhịn được mà nói với Vu Hàn Châu: “Nhạc phụ và nhạc mẫu đúng là rất yêu thương nàng.”
Vu Hàn Châu gật đầu một cái, nghiêm túc nói với hắn: “Lúc tới ta còn tưởng rằng bọn họ sẽ giận ta, ta sợ bọn họ sẽ lạnh nhạt với ngươi. Lúc này xem ra, ta thật sự là lòng dạ tiểu nhân. Cho dù phụ thân và mẫu thân giận ta, không chịu cho ta sắc mặt, càng lấy nghĩa mà đối đãi với ngươi.”
Hạ Văn Chương đáp lại ngay lập tức: “Đúng vậy, quả thực nhạc phụ và nhạc mẫu rất tốt với ta.”
Bọn họ chẳng hề dùng ánh mắt ghét bỏ để nhìn hắn, chẳng qua là lúc vào cửa thì nhạc phụ có hừ một tiếng, còn những người còn lại rất khách khí và cực kỳ tôn trọng với hắn.
Khiến Hạ Văn Chương tự nói với bản thân rằng nếu gả con gái của hắn cho một người như vậy thì hắn cũng không không khách khí như vậy.
Vu Hàn Chu thấy vẻ mặt của hắn rất chân thành, rõ ràng là cảm nhận từ tận đáy lòng, thế nên nàng không khỏi mỉm cười. Như vậy là tốt rồi, nàng không hy vọng Hạ Văn Chương có bất mãn gì với người nhà của nàng cả.
Người nhà của nàng cũng rất tốt, hắn lấy tư cách là trượng phu hợp pháp hiện nay của nàng, cũng phải cảm thấy như vậy mới được.
Hai người ngồi trong xe ngựa rộng rãi, hai người cũng không cố ý kéo xa khoảng cách, vậy nên ống tay áo chồng lên nhau, theo sự lắc lư của xe ngựa mà ma sát loạc xoạc với nhau.
Lỗ tai của Hạ Văn Chương rất thính, hắn nghe được tiếng ma sát kia thì toàn thân phiền muộn. Cổ họng lại vừa nóng vừa khát, hắn không nhịn được mà hắng giọng một cái.
“Khát sao?” Vu Hàn Châu hỏi, thuận tay rót nước cho hắn.
Ban đầu đám Thúy Châu muốn lên xe hầu hạ, nhưng Hạ Văn Chương không thích, sai bọn họ đi theo sau xe ngựa.
Lúc này hắn mệt mỏi đã có Vu Hàn Châu rót nước cho, Hạ Văn Chương hơi xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy ngón tay thon trắng đang cầm chén của nàng, móng tay trắng mịn dễ thương như vỏ sò thì không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Hắn thầm nghĩ, nhạc mẫu đại nhân nói hai người phải tôn trọng và quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Bây giờ nàng rót nước cho hắn thì sau này cũng vậy.
“Đa tạ.” Hắn cúi đầu nhận lấy chén nước, nhẹ giọng nói.
Thật ra thì hắn không khát, nhưng mà nguyên do thật sự lại không tiện nói ra, vậy nên phải làm bộ như đang khát mà cúi đầu uống hơn nửa chén nước.
“Còn muốn uống nữa không?” Vu Hàn Châu thấy hắn suýt nữa uống hết, nàng nghĩ rằng hắn rất khát nên nói: “Thúy Châu đã nói, không thể đợi đến khi cực kỳ khát rồi mới uống nước mà phải uống chút khi bắt đầu khát.”
Nàng vừa nói vừa rót tiếp nửa chén cho hắn.
Hạ Văn Chương cảm thấy lúng túng, hắn rũ mắt mà nhận lấy rồi nhẹ giọng nói: “Ta nhớ rồi.”
Vu Hàn Châu thấy hắn nhận lấy rồi lại uống nên nàng nói thêm một câu: “Uống chậm chút, đừng uống ngụm to, nhấp một chút để giải khát mà thôi, ngươi đã uống một chén rồi.”
“Ừm.” Hạ Văn Chương cúi đầu rũ mắt, không dám nhìn nàng dù chỉ một cái, uống nước trong chén từng hớp nhỏ.
Vu Hàn Châu thấy hắn như vậy thì không khỏi nghĩ tới con mèo nhỏ mình đã từng nuôi. Nàng đã quên nuôi năm mấy tuổi rồi, chắc là chỉ mới bảy tám tuổi mà thôi? Một lần nàng tình cờ thấy một con mèo gầy đáng thương ở chân tường của sân thi đấu, nó cực kỳ thảm thương, chỉ có ba chân mà thôi.
Rõ ràng là lông của con mèo kia là màu trắng, nhưng vì nó cuộc sống của nó quá thảm hại nên lông toàn thân của nó đều bết lại với nhau, cả người toàn là bùn đất. Khi ấy nàng cực kỳ cô đơn nên ôm con mèo về rồi tắm cho nó, sau đó lấy thuốc của mình ra rồi băng bó vết thương cho nó, rồi lại chia chút thức ăn của mình ra cho nó.
Ngày nào nàng cũng liều đánh liều giết, khó khăn lắm mới kiếm được một bữa cơm no, nhưng đút cho con mèo nhỏ ăn như vậy thì nàng cũng không cảm thấy tiếc. Nàng tắm cho con mèo nhỏ đến mức trắng muốt, trước khi vào sân thì nàng ôm nó vào trong ngực mà hôn một cái, sau khi ra khỏi sân thì chôn mặt trong lớp lông vừa trắng vừa mềm của con mèo nhỏ mà hít sâu một cái, ngày qua ngày cũng rất vui vẻ.
Lúc này nàng nhìn Hạ Văn Chương uống nước giống như nhìn thấy con mèo nhỏ mới được nàng nhặt về vậy, bởi vì bị thương nên không thể cử động quá lớn được, từng ngụm nhỏ mà liế.m nước trong lòng bàn tay của nàng, còn nghẹn ngào nhỏ giọng mà kêu nữa.
Hạ Văn Chương bị nàng nhìn như vậy thì dần cảm thấy ngượng ngùng, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ nàng đã nhìn thấu hắn rồi? Biết hắn giả bộ khát rồi?
Không thể chứ? Ngay cả Thúy Châu vẫn luôn chăm sóc hắn cũng thường không thể nhìn ra hắn đang giả vờ mà.
Nhưng nàng và Thúy Châu không giống nhau, Hạ Văn Chương có chút chần chừ, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu tăng nhanh tốc độ uống nước.
“Uống chậm chút.” Ai ngờ bị nàng đè cổ tay lại ngay lập tức.
Hạ Văn Chương biết rằng nàng cũng không nhìn thấu chuyện hắn giả bộ khát nước. Nàng nhìn hắn chằm chằm, chỉ sợ hắn nhất thời nóng lòng mà uống nhanh hơn.
Trong lòng hắn hơi ngọt, không nhịn được mà nghĩ rằng nàng thật là quan tâm hắn.
“Ta sai rồi.” Hắn thành thật mà nói, để chén nước lên bàn.
Vu Hàn Châu thấy hắn uống nửa chén, cảm thấy cũng được rồi nên không nói gì nữa.
Bánh xe ngựa lăn lộc cộc, đi tới chỗ sầm uất thì nghe bên ngoài âm thanh gì cũng có. Tiếng rao của tiểu thương, tiếng thảo luận của người đi đường, tiếng tranh chấp và tiếng cười đùa, cực kỳ náo nhiệt.
Vu Hàn Châu mới tới nơi này chưa được mấy ngày, nàng còn chưa từng chân chân thực mà đi dạo phố nên nhất thời tò mò mà vén một góc màn xe lên rồi nhìn ra ngoài.
Nàng chuyên chú nhìn, Hạ Văn Chương cũng không khỏi nhìn ra ngoài qua khe hở nho nhỏ kia.
Hắn cũng không thể ra ngoài.
Thật trùng hợp, khi hắn vừa tùy ý nhìn ra bên ngoài thì thấy một cặp vợ chồng bình thường đang sóng vai nhau đi trên đường. Trên vai nam tử vác một bao gạo, trong tay nữ tử là một giỏ trúc. Tướng mạo của hai người đều không được xuất sắc cho lắm nhưng có thể nhìn ra được sự thân thiết giữa hai người.
Đó là hai người đã sống bên nhau lâu dài, cùng ăn cùng ở, cùng ngồi cùng nằm thì mới có thể có sự ăn ý và gần gũi như vậy. Hạ Văn Chương thấy cảnh này thì trong lòng dần chua xót.
Hắn không thể. Hắn không chỉ không thể vác gạo cho nàng, thậm chí còn không thể dạo phố cùng nàng. Mà hắn nhìn dáng vẻ của nàng lúc này, rõ ràng là nàng đang muốn ra ngoài đi một chút.
Nhưng hắn lại không thể đi cùng nàng, bởi vì thân thể của hắn không tốt, mà sau này sẽ càng không tốt.
Hạ Văn Chương nghĩ đến đây thì cảm thấy giống như bị người ta túm lấy đầu mà dội cho một thùng nước lạnh, cả người cũng giật mình một cái. Hắn suýt nữa đã quên rằng hắn căn bản không thể làm vợ chồng thật sự với nàng.
Hắn không sống được lâu, hắn không thể có mối quan hệ quá hòa hợp với nàng được. Nếu không sau khi hắn đi rồi, chẳng phải nàng sẽ phải khổ sở sao?
Nghĩ đến việc nàng nhìn hắn uống nước không chớp mắt, sợ hắn uống nhanh, nàng quan tâm hắn như vậy, trong lòng Hạ Văn Chương vừa ngọt vừa đắng.
Ngọt là do nàng tốt với hắn, đắng là hắn phải chối từ ý tốt này ngay lập tức.
“Ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Vu Hàn Châu đang nhìn cảnh vật bên ngoài thì đột nhiên nghe được âm thanh vang lên sau lưng, giọng nói còn mang theo chút hơi lạnh. Nàng hơi kinh ngạc mà buông màn xe xuống, quay đầu nhìn hắn: “Muốn nói gì?”
Ánh mắt nàng trong veo mà tò mò, không hề mang theo chút phòng bị nào, khiến cho Hạ Văn Chương cảm thấy bản thân cực kỳ ích kỷ, cực kỳ hèn hạ.
Hắn thầm nắm chặt tay lại, lòng dạ cứng rắn, giọng nói lạnh nhạt: “Ban đầu nàng gả cho ta không phải vì thích ta đúng không?”
Hắn chưa bao giờ biết nguyên nhân thực sự. Nhưng hắn đoán chắc là không thể không liên quan đến đệ đệ của hắn. Lúc hai huynh đệ bọn họ rời đi, hắn quay đầu nhìn một cái, ánh mắt nàng tràn đầu tức giận và không cam lòng.
Cho nên nàng cố ý gả cho hắn chắc là muốn trả thù Văn Cảnh? Không thể làm vợ hắn ta thì làm đại tẩu của hắn ta, ngày nào cũng dùng cấp bậc lễ nghĩa để dồn ép hắn ta.
Hạ Văn Chương đã đoán như vậy từ trước nên lúc đầu nàng gả tới hắn mới có thể mỉa mai nàng.
Biểu hiện mấy ngày nay của nàng rất tốt, hắn không nên mỉa mai nàng nữa, nhất là hai người còn đã ước định. Nhưng giờ phút này hắn lại không thể không nhắc tới: “Ta cũng không đòi hỏi nàng phải thích.”
Hắn tàn nhẫn nói ra những lời này, chỉ cảm thấy trái tim như bị cái gì đó túm lấy, làm hắn hít thở không thông.
“Chỉ cần nàng nhớ, hôn sự giữa chúng ta không tính. Nàng không thích ta, ta cùng…là mẫu thân vì ta nên mới cưới nàng vào cửa.” Thực ra hắn không thể nói “Ta cũng không thích nàng” ra được, “Sau này nàng và ta ở trước mặt người khác là vợ chồng, ở sau lưng người khác, thì là bằng hữu.”
Hắn khó khăn nói ra hai chữ ‘bằng hữu’, hắn cũng không biết tại sao mà cảm thấy cực kỳ chua xót.
Hắn chịu đựng chua xót mà nói: “Thường đại phu nói, ta sống không lâu, có lẽ là không sống được một năm nữa. Nếu như thế, chỉ cần trong một năm này nàng an an phận phận, như vậy thì đợi sau khi ta mất, ta sẽ tặng cho nàng một món trọng lễ. Ngoài ra, tiền bạc, ruộng đất và các loại thư họa trên danh nghĩa của ta cũng sẽ tặng nàng làm của hồi môn.”
Hắn ngừng một chút rồi lại khó khăn nói: “Ta còn cầu xin mẫu thân, nếu như nàng không tìm được người trong sạch thì giúp nàng tìm.”
Vu Hàn Châu nghe những lời như an bài hậu sự này thì vừa kinh ngạ vừa bất ngờ, không biết nói gì cho phải.
Ban đầu nghe hắn nhắc lại chuyện cũ thì còn nàng còn có chút không vui. Bởi vì hai người đã nói rồi, nàng an phận thì hắn cũng không làm khó nàng. Kết quả là vô duyên vô cớ hắn lại mỉa mai nàng, chuyện này sao có thể khiến người ta không buồn bực được chứ?
Nhưng khi nghe tiếp thì nàng chợt phát hiện có điều gì đó không đúng, chuyện này khác an bài hậu sự chỗ nào?
“Vậy à.” Nàng do dự một chút rồi nhanh chóng lựa chọn thuận theo tâm ý của hắn, dứt khoát gật đầu: “Được!”
Hắn đã nói rõ ràng như vậy rồi thì chắc chắn không hy vọng nàng từ chối. Nếu nàng từ chối, nói không chừng hắn còn tức giận.
Dù sao thì những yêu cầu này cũng chẳng có gì xấu với nàng cả.
Những lời hắn vừa nói giống như là bản bổ sung của ước định lần trước vậy. Lần trước đó hắn chỉ nói không làm khó nàng, lần này hắn còn bổ sung rất nhiều, vừa muốn tặng trọn lễ cho nàng vừa tặng nàng tiền bạc, ruộng đất và các loại thư họa đều tặng cho nàng làm của hồi môn.
Chuyện này đúng là chẳng hề có hại cho nàng.
Nhưng Vu Hàn Châu lại không thèm muốn những thứ này của hắn. Nàng không hề tham lam, tiểu phú tiểu quý, áo cơm không lo, không chịu cúi đầu là đủ đối với nàng rồi. Chẳng qua là vừa rồi hắn còn nói một điều rất quan trọng, đó là quan hệ cá nhân của hai người bọn họ.
Đối với quan hệ của hai người thì Vu Hàn Châu đã tự mình định vị chính là bằng hữu. Suy cho cùng thì với sức khỏe của Hạ Văn Chương thì bọn họ cũng không thể trở thành vợ chồng thật sự được. Nhưng nếu là như vậy thì nàng cũng không tiện nói ra. Nếu không sẽ khiến hắn không khỏi nghĩ nhiều hơn, nghĩ rằng nàng ghét bỏ hắn hoặc là thế nào đó.
Bây giờ chính miệng hắn nói ra như vậy thật đúng là không gì có thể tốt hơn.
Hạ Văn Chương thấy nàng đáp lại một cách thoải mái như vậy thì trái tim giống như ngâm trong nước đắng, vừa đau vừa siết chặt, hắn rủ mắt xuống, cố gắng hít thở, miễn cưỡng làm giảm giác khó chịu muốn ngất xỉu đi: “Ta nói lời giữ lời.”
Vu Hàn Châu gật đầu một cái: “Ta cũng nói lời giữ lời.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]