Nhưng Trình tướng quân và Lý hiệu úy vì còn có quân vụ khác phải lo liệu, tự nhiên không thể tốn quá nhiều thời gian vào việc theo dõi, Bùi đô úy bèn chủ động đứng ra nhận nhiệm vụ này cùng hắn.
Ánh mắt người lính dừng lại trên người đối diện.
Bùi Giác dường như không hề để tâm đến hoàn cảnh xung quanh, lưng thẳng tắp, ngồi xếp bằng giữa đám cỏ, bộ áo ngắn màu đen tuyền dính đầy cỏ xanh, vạt áo rơi xuống đất hơi nhăn nhúm.
Vì nơi ẩn náu là một khu rừng rậm, mái tóc đen dài buông xuống vai cũng dính vài chiếc lá khô.
Thoạt nhìn, có vẻ hơi lôi thôi, khác xa với hình ảnh công tử nhà giàu áo trắng phiêu dật mấy ngày trước, ngược lại có chút giống một hiệp khách giang hồ phóng khoáng.
Nhưng khi nhìn kỹ động tác của Bùi Giác, người lính lại gạt bỏ suy nghĩ này.
Chàng trai trẻ một tay cầm nửa cái bánh hắn đưa cho, tay kia dùng ngón tay thon dài véo nhẹ mép bánh xé ra một miếng nhỏ, rồi chậm rãi đưa vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm, dáng vẻ như đang thưởng thức món ngon vật lạ nào đó.
Người lính không nhịn được nuốt nước miếng, cũng cắn một miếng bánh lớn lạnh ngắt trong tay.
Khô cứng, thô ráp, nghẹn ngay cổ họng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bieu-ca-thanh-lanh/3726534/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.