Nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội phía xa, móng tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay, vị đắng chát dâng lên cổ họng không sao nuốt xuống được.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này, thậm chí lần đầu tiên hận đôi chân của mình, tại sao vào thời khắc mấu chốt nhất lại trở nên vô dụng?
Nếu lúc này tôi có thể đứng dậy, tôi có thể xách nước đi cứu hỏa như bọn họ, hoặc là trực tiếp xông vào phòng chính cứu bà ra ngoài.
Nhưng không có khả năng đó, một phế nhân như tôi chỉ có thể ngồi trên xe lăn như một kẻ ngốc, không làm gì được.
Khóe mắt dần dần mờ đi, không biết là do tia lửa bay tới, hay là do sự chua xót không thể kìm nén.
Nhưng đúng lúc này, phía sau lưng có một cơn gió lướt qua.
Tôi ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, liền thấy Bùi Giác chặn lại một nha hoàn đang vội vã bưng chậu nước chạy qua, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chàng nhanh chóng làm ướt áo ngoài rồi nhón chân, không chút do dự xông vào phòng Khương lão thái thái.
“Biểu ca!”
Tôi hốt hoảng gọi, nhưng bóng lưng của chàng trai đã bị ngọn lửa ngùn ngụt nuốt chửng trong nháy mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bieu-ca-thanh-lanh/3724958/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.