Đi đôi giày rõ ràng là không phù hợp như vậy, Dương Tư bước vào Vãn Hương Đường.
"Hôm nay trời không mưa sao cũng làm cho bản thân ra nông nỗi này?" Khương phu nhân cau mày.
"Muội muội thật buồn cười." Dương Dao thì thầm vào tai nàng.
Tâm tư thầm kín không muốn người khác biết bị vạch trần, cảm giác xấu hổ dâng trào, khóe mắt cay cay. Dương Tư cúi đầu, nắm chặt vạt áo không dám nhìn biểu cảm của mọi người xung quanh, vội vàng thỉnh an rồi v
ội vã rời khỏi sân.
Từ đó về sau, Dương Tư không bao giờ đến Vãn Hương Đường vào những ngày mưa nữa.
Khương phu nhân tuy không trách mắng sau khi nhận ra điều này, nhưng lời nói bâng quơ lúc trà dư tửu hậu vẫn được truyền đến Lãm Phương Viện qua miệng lưỡi của hạ nhân.
"Quả nhiên là lười biếng chểnh mảng."
...
Nhớ lại chuyện cũ, Dương Tư chợt nhận ra, giống như đôi giày gấm đính trân châu tím kia, có vài người, vài việc, vĩnh viễn không thay đổi.
Thấy Dương Tư hồi lâu không nói gì, Khương phu nhân cau mày, định mở miệng thì thấy tay Dương Tư đặt lên bánh xe của xe lăn.
"Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bieu-ca-thanh-lanh/3724917/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.