Khi Bùi Giác cúi người xuống, vừa đúng lúc hơi gần nàng một chút, vạt áo màu xanh da trời rơi trên tà váy đỏ rực như hoa hải đường trải dài trên mặt đất của Giang Tự, theo động tác của chủ nhân dần dần quấn vào nhau, âm thanh sột soạt khi vải vóc ma sát dường như truyền vào tai, khiến nhịp tim Giang Tự bỗng chốc nhanh hơn một nhịp.
Không nên như vậy. Giang Tự vô thức cắn môi.
Thấy người trước mặt dường như sắp đứng dậy, Giang Tự vội vàng dời mắt, nhưng khóe mắt lại bắt gặp nụ cười nhàn nhạt khó nhận ra trên môi Bùi Giác.
"Trâm cài rất hợp với nàng."
Giọng nói êm ái như ngọc bích khẽ lướt qua tai, Giang Tự cụp mi nhìn chằm chằm vào tà váy dưới chân, hàng mi dài như lông vũ run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, đầu ngón tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt.
Một lát sau, giọng nói ôn hòa có chút không tự nhiên vang lên trong khoang xe.
"Cảm ơn biểu ca."
…
Xe ngựa lăn bánh về phía trước.
Bùi Giác dường như nhìn ra sự không thoải mái của nàng, liền lấy ra hai cuốn thoại bản không biết của ai từ trong ngăn tủ, lật ra đưa một cuốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bieu-ca-thanh-lanh/3724908/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.