Tá Mặc hình như còn muốn nói gì nữa, nhưng đột nhiên bị người đuổi theo từ trong sân ra sau lưng giáng cho một cái tát trời giáng, rồi lại bị một cước đá quỳ xuống đất, ôm đầu vẻ mặt đau đớn, nhất thời không đứng dậy được.
Dương Tư bị màn kịch bất ngờ này làm cho giật mình, đưa tay muốn đỡ nhưng lại quên mình đang ngồi trên xe lăn.
Hồng Duệ thấy vậy vội vàng đi đỡ Tá Mặc dậy, không ngờ lại bị đẩy ra, nhất thời có chút bực bội, quay đầu nói với người vừa đuổi theo: "Sao lại đánh người ta như vậy?"
Người đến mặt mày lúng túng, cúi đầu khom lưng với Dương Tư: "Là do tiểu nhân quản lý không nghiêm, làm kinh động đến chủ tử, tiểu nhân ở đây tạ lỗi với người."
Dương Tư cau mày nhìn sang.
Người đuổi theo ăn mặc còn coi như tươm tất, một thân trường bào màu nâu, ăn vận giống như quản sự trong phủ, bên hông đeo một miếng ngọc bội chất lượng khá tốt.
Dương Tư không có hảo cảm với người vừa gặp mặt đã ra tay đánh người khác, cau mày hỏi: "Ngươi là?"
"Tiểu nhân là quản sự phụ trách quét dọn trong phủ, người gọi tiểu nhân là Triệu Đại là được." Quản sự Triệu cung kính nói.
"Không dám," Dương Tư thản nhiên nói, "Chỉ là Triệu quản sự, hắn phạm lỗi gì mà phải chịu phạt nặng như vậy?"
Quản sự Triệu nghe câu hỏi không trả lời ngay, đảo mắt một vòng, dường như đang suy nghĩ xem nên nói dối thế nào.
Dương Tư cũng không nói gì, mặt không biểu cảm, chỉ là ánh mắt càng thêm lạnh nhạt.
Thấy tâm tư của mình bị nhìn thấu, quản sự Triệu cười gượng hai tiếng, đành phải cúi người thành thật nói: "Là phu nhân trước đó đã dặn dò, nói tiểu tử này làm hỏng việc, nên từ thư phòng của tam công tử đuổi đến phòng quét dọn, dặn tiểu nhân phải dạy dỗ cho thật tốt."
Dương Tư nghe vậy, hơi bất ngờ.
Ban đầu còn tưởng rằng Tá Mặc bị quản sự ỷ thế h.i.ế.p người bắt nạt, không ngờ lại là do Bùi phu nhân đích thân dặn dò.
Chuyện này có chút khó giải quyết.
Nhìn thấy vẻ mặt của Dương Tư, quản sự Triệu cắn răng, cứ nói hết ra rồi nhân cơ hội lấy lòng, tiếp tục nói: "Thật ra không chỉ tiểu tử này, tất cả nha hoàn lẫn tiểu tư trong viện của tam công tử đều bị phu nhân đuổi đi hết, chỉ là tiểu tử này được phu nhân 'ưu ái' hơn thôi."
Dương Tư hơi nhướng mày, ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.
Quản sự Triệu lập tức hiểu ý, cẩn thận nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Mọi người đều đoán chắc chắn là trong viện của tam công tử đã xảy ra chuyện gì đó, mới khiến phu nhân nổi giận lôi đình đuổi hết hạ nhân trong viện đi. Thiếu phu nhân mới đến, tốt nhất đừng nên nhúng tay vào."
Câu nói sau cùng nghe có vẻ thật lòng thật dạ.
Dương Tư đoán rằng, lúc đó Bùi phu nhân đại khái là muốn giấu kín tình trạng của Bùi Cẩn, lại ngại trong viện người nhiều miệng lắm, sợ lỡ miệng để lộ tin tức, mới tìm cớ đuổi hết hạ nhân đi.
Thật ra lời quản sự Triệu nói cũng có lý, nhưng đối với Dương Tư, việc làm ngơ là không thể.
Mặc dù hiện tại tình cảnh của nàng khá khó xử, không tiện công khai đối đầu với Bùi phu nhân gây ra chuyện gì không hay, nhưng dù sao cũng quen biết Tá Mặc một thời gian, lại được hắn nhắc nhở.
"Thiếu phu nhân có gì dặn dò sao?" Thấy Dương Tư hồi lâu không nói gì, quản sự Triệu len lén quan sát sắc mặt của nàng, dè dặt hỏi.
Suy nghĩ một lát, Dương Tư chậm rãi nói: "Tá Mặc trước giờ vẫn luôn hầu hạ bút mực trong thư phòng của tam công tử, phạt đi quét dọn thì hơi phí phạm tài năng, chắc là có hiểu lầm gì đó, ngày khác ta sẽ nói rõ với phu nhân, xin Triệu quản sự nương tay tha cho hắn một lần."
Quản sự Triệu nghe vậy vội vàng chắp tay nói: "Thiếu phu nhân nói quá lời, nói gì mà nương tay, tiểu nhân không dám nhận."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]