Nghĩ đến đứa con trai thứ ba bị liên lụy vô tội mà mất mạng, Bùi lão gia dừng lại một chút, trong mắt lóe lên một tia giãy dụa, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Phải trách thì trách nó có một người mẹ không biết nặng nhẹ gây chuyện thị phi! Sau này đừng nhắc đến nữa!"
Như nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Bùi Giác, Bùi lão gia dịu giọng, khuyên nhủ: "Nói đi cũng phải nói lại, cho dù ngươi nhất quyết truy cứu, nhưng Giang nha đầu và Cẩn nhi có tình cảm từ nhỏ, cho dù nể mặt Cẩn nhi, chắc hẳn Giang nha đầu cũng có cùng suy nghĩ với ta, không nỡ để thân mẫu của nó phải chịu cảnh tù tội."
Nghe thấy câu này, ánh mắt Bùi Giác khẽ run lên, vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt.
Thấy vậy, Bùi lão gia như nhớ đến điều gì đó, tiếp tục nói: "Vừa rồi những lời ta nói với Giang nha đầu cũng là thật lòng, trước đây ngươi không phải thích..."
"Phụ thân." Bùi Giác cuối cùng lên tiếng cắt ngang.
"Con người không phải là vật có thể bị đẩy qua đẩy lại."
Bùi lão gia sững sờ, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng Bùi Giác dường như không muốn tiếp tục dây dưa nữa, để lại câu nói đó rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Trong từ đường trống trải, chỉ còn lại một mình Bùi lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bieu-ca-thanh-lanh/3724890/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.