Đoàn người đón dâu dài dằng dặc, vừa đánh trống vừa thổi kèn, khua chiêng gõ trống dọc đường, đi vòng quanh các con phố lớn phồn hoa những hai vòng mới đến Bùi phủ.
Người đi đường rảnh rỗi cũng đi theo sau xem náo nhiệt, tụ tập lại từng nhóm chỉ trỏ kiệu hoa nói đùa, đoán xem tân nương lúc này có phải đã đỏ mặt trong kiệu hay không.
Chỉ là, ngăn cách bởi một tầng rèm, không ai biết tân nương tử trong kiệu lúc này không chỉ không có vẻ mặt vui mừng, ngược lại còn hơi nhíu mày, như thể đang chất chứa tâm sự.
Dương Tư vô thức cắn môi, nghĩ đi nghĩ lại lời nói lúc nãy của Bùi Giác rốt cuộc là có ý gì.
Cái gì gọi là bất luận xảy ra chuyện gì?
Nàng hơi tĩnh tâm lại, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, từ việc gặp cướp cùng Bùi Tam lang, đến việc Bùi phu nhân đến cửa đề nghị xung hỉ, rồi lại đến hộp điểm tâm nhận được trước đó...
Những hạt châu rời rạc xâu thành chuỗi, những suy đoán trước đây vẫn luôn bị cố ý đè nén trong đáy lòng lại mơ hồ nổi lên, nhưng Dương Tư lại cảm thấy hoang đường đến mức không dám tin, nhất thời chỉ cảm thấy tâm thần đều theo kiệu hoa lắc lư mà lơ lửng giữa không trung, khó mà hạ xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bieu-ca-thanh-lanh/3724883/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.